Bước chân của Hoa Nhất Phi ngừng một chút, hai mắt ngây ra nhìn chằm chằm thân ảnh phiêu dật khiến anh hung hăng kinh diễm.
Đồng dạng bị Lạc Ương Ương kinh diễm đến, còn có những nhân viên khác trong đoàn phim.
Khi Lạc Ương Ương thay trang phục diễn, Phao Phao liền đi ra đứng ở cửa lều trại trước.
Tay cong hoa lan của anh ta có chút hưng phấn, Lạc Ương Ương vừa ra ngoài, anh không ngoài ý muốn thấy được từng đôi mắt kinh diễm đến hai mắt tỏa sáng.
“Ngũ quan trang điểm này như thế nào?” Phao Phao đặc biệt kiêu ngạo đứng ở bên cạnh Lạc Ương Ương, cằm khẽ nâng nhìn nhân viên công tác toàn trường lặng ngắt như tờ, “Hoàn mỹ!”
“……” Lạc Ương Ương hơi vô ngữ nhìn thẳng Phao Phao khoe khoang.
Sao anh ta lại da mặt dày như vậy chứ?
Cô đều sắp ngượng ngùng.
Chỉ là, cô thật sự lĩnh giáo được rồi, kỹ thuật trang điểm của Phao Phao thiệt tình ngưu bẻ.
Cô vừa mở mắt cũng bị chính mình kinh diễm tới rồi, từng hoài nghi người ngồi ở trước gương không phải là cô.
Cô nhìn chằm chằm gương choáng váng ước chừng mười giây đồng hồ, thậm chí hoài nghi Phao Phao thừa dịp cô ngủ gật, chỉnh dung cho cô.
Phao Phao nói tựa như ném xuống một quả bom, người đoàn phim nhìn anh sôi nổi cười mắng:
“Phao Phao, mặt anh đâu rồi?”
“Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy!”
“Hoàn mỹ cũng là vì người ta có vốn liếng, anh khoe khoang cái gì?”
“Nhìn anh đắc ý kia, bay lên tận trời rồi?”
“……”
Phao Phao vung cánh tay gầy lớn lên, giống như xua đuổi một đám ruồi bọ, tức giận nói: “Đi đi đi! Các người chính là ghen ghét kỹ thuật của tôi tốt!”
Lạc Ương Ương nhìn khuôn mặt nhân viên công tác tràn đầy tươi cười, cô chỉ ngơ ngác đứng ở một bên.
Cô và đoàn phim người đều không thân, hơi quen thuộc một chút, cũng chỉ là Phao Phao vừa giúp cô trang điểm gần một tiếng.