“…… Khốn kiếp!” Mắt to của Lạc Ương Ương đột nhiên giận mở to một chút, tức giận đến ném lễ vật của cô đi, “Cho anh!”
Trên tay Lạc Ương Ương cầm lấy di động, gio ra thực mau.
Phong Thánh tập trung nhìn vào, mới phát hiện mặt trái di động của anh nhiều thêm một miếng dán.
Một hình Đôrêmon!
Một Đôrêmon sợi tổng hợp màu lam!
Một Đôrêmon màu lam, cười đến há to miệng bồn máu, hình dán phim hoạt hình ấu trĩ!
“……” Trong phút chốc, mắt tuấn của Phong Thánh liền đen xuống, xoát một chút vừa đen lại lạnh, “Đây là lễ vật của cô?”
“Đúng!” Lạc Ương Ương lợn chết không sợ nước sôi, gật đầu gật đến đặc biệt khẳng định.
May mắn cô mua trở về còn chưa có dán lên di động của chính mình, bằng không đến lễ vật này cũng không có.
“Thứ ấu trĩ như vậy, cô cảm thấy hợp với thân phận tôi sao?” Mí mắt Phong Thánh kéo co rút, co rút xong rồi khóe miệng cũng co rút một chút.
Chiếc điện thoại màu vàng ròng vô cùng tôn quý kia của anh, dán một thứ đồ hư ấu trĩ như vậy, cấp bậc lập tức thẳng tắp giảm xuống.
“Hợp! Tôi cảm thấy đặc biệt hợp! Đặc biệt phù hợp khí chất lưu manh của anh!” Lạc Ương Ương ngoài miệng lớn tiếng, trong lòng lại thật sự hỏng.
Nhưng cô cũng cân nhắc ra, Phong Thánh trừ bỏ tinh lực tràn đầy giết chết cô, cũng sẽ không thật sự làm gì cô.
Đôrêmon đã dán toàn bộ phòng ngủ của cô, chỉ còn duy nhất một cái chưa dán qua, cô lấy không ra lễ vật khác.
Nếu Phong Thánh không hài lòng, cô cũng không có biện pháp.
“Cô thật cảm thấy tôi lưu manh?” Phong Thánh cầm di động của mình lại.
Nhìn Đôrêmon cười đến thiếu đánh như vậy, anh cố nén xúc động xé nó xuống.
“Đương nhiên! Anh không lưu manh có thể đem tôi……” Lạc Ương Ương chỉ vào giường lớn của cô, đột nhiên liền nói không nổi nữa.
Vương bát đản.