Thật ra thì, sau đó cô suy nghĩ lại, thật ra diễn cũng không phải không thể.
Nhưng mà cô lo lắng diễn xuất của mình không tốt, huỷ hoại bộ phim.
Dù sao Hoa Nhất Phi nói cũng có đạo lý, chẳng may cuối cùng bộ phim thật sự bị hủy, hủy chính trong tay cô, trong lòng cô sẽ tốt hơn một chút.
“Chỉ cho diễn một bộ này! Về sau không cho phép diễn phim nữa!” Phong Thánh cường điệu, nhéo khuôn mặt nhỏ trơn mềm của Lạc Ương Ương.
Trên đường tới, anh xem kịch bản.
Anh nhất nhất phối số lượng minh tinh không nhiều lắm trong ấn tượng lên người nữ chủ kịch bản này, anh nghĩ như thế nào đều không hài lòng.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Ngưu Phối Phối mặt mông khỉ kia, liền như vậy cũng có thể coi là mỹ nữ, tất cả đều là ánh mắt có vấn đề.
“À.” Lạc Ương Ương bĩu môi, vừa cúi đầu lại vùi vào hõm vai Phong Thánh.
Thôi, Phong Thánh tính tình người này vốn dĩ đã cổ quái, âm tình bất định, không hỏi.
“Ngẩng đầu lên.” Ôm vật nhỏ lại nhìn không được mặt cô, tâm tình Phong Thánh liền không tốt lắm.
“Làm gì?” Lạc Ương Ương ‘ vèo ’ một tiếng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phong Thánh nhéo cằm cô, trái phải tỉ mỉ suy nghĩ.
Khoảng cách quá gần, hô hấp hai người đều phun tới trên mặt đối phương.
Lạc Ương Ương thấy Phong Thánh xoay mặt cô, ngó trái ngó phải không biết đang nhìn cái gì, cô liền không hiểu ra sao chớp mắt to.
Anh đang xem cái gì?
Lại không phải ngày đầu tiên thấy cô, hay là trên mặt cô có cái gì?
“Về sau ra cửa không cho phép trang điểm!” Sau khi suy nghĩ xong, Phong Thánh dùng sức hung hăng mổ một cái ở trên miệng nhỏ phấn nộn của Lạc Ương Ương.
Trang điểm tinh xảo tóc dài rối tung như vậy ra cửa, quá câu người.
Có khi đi ở trên đường cũng sẽ bị người lừa đi.
“À.” Bản thân Lạc Ương Ương đã không thích trang điểm, không trang điểm liền không trang điểm, đây cũng không có gì.