Ở trên giường không thỏa mãn cô?
“Không ủy khuất? Chẳng lẽ tôi là cam tâm tình nguyện sao?”
Cằm bị niết thật sự đau, nhưng trong lòng Lạc Ương Ương càng đau, đau đến lần đầu tiên cô dám thẳng thắn với Phong Thánh.
“Anh biết tôi có bao nhiêu sợ hãi khi về nhà không? Nói chuyện với mẹ, chú tôi đều thật cẩn thận, chỉ lo lắng nói sai cái gì.”
“Chúng ta như vậy, anh có nghĩ tới nếu mẹ tôi và ba anh biết được, bọn họ sẽ có bao nhiêu thương tâm bao nhiêu phẫn nộ không? Những thứ này đều là một tay anh tạo thành!”
Lạc Ương Ương nói nói liền khóc, nước mắt tách tách tách rơi xuống, khóc thút thít muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.
Tuổi hoa rất tốt của cô, cứ như vậy chôn vùi ở đoạn quan hệ không chịu nổi không thể gặp ánh sáng, sao cô có thể không ủy khuất.
“Ừ, một tay tôi tạo thành.” Lạc Ương Ương rất kích động, phi thường kích động, nhưng Phong Thánh nhìn cô, lại đột nhiên bình tĩnh xuống, “Cho nên?”
“A?” Lạc Ương Ương ủy khuất bẹp miệng, mở ra một chút, ngây ngốc nhìn Phong Thánh.
Cho nên cái gì?
Lạc Ương Ương khóc đến quá thương tâm, phỏng chừng trong chốc lát còn chưa có chuyển qua.
Phong Thánh giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, ngữ điệu lạnh băng cũng không quá ôn hòa: “Tôi đối với cô không tốt sao?”
Anh biết, nguyên nhân Lạc Ương Ương tức giận có lẽ là, anh đã biết Diệp Sa Nghiên bỏ thuốc cô, nhưng anh lại thờ ơ.
Cô nhất định không biết, anh có nghĩ tới khiến Diệp Sa Nghiên trả giá lớn.
Nhưng sau đó nghĩ nghĩ, bởi vì Diệp Sa Nghiên phá rối, anh còn rất thích cục diện hiện tại này.
Ít nhất, anh có người có thể ngủ.
Anh muốn ngủ với Lạc Ương Ương như thế nào liền ngủ như thế đó, phúc lợi tốt như vậy bày ở trước mắt, anh liền tạm thời thả Diệp Sa Nghiên một con ngựa.
“Tốt sao?” Lạc Ương Ương bị hỏi đến sửng sốt lần nữa, cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, tâm tình ngược lại càng không xong, “Anh tốt với tôi chỗ nào!”