Hiện tại anh hai cũng đi rồi, nếu Phong Ngật bởi vì cô chọc khóc Phong Diệc Hàm, đuổi cô đi ra ngoài, cô tìm ai chống lưng đây.
Phong Ngật nhìn hai cô gái ngoài cửa một người thật cẩn thận nhìn anh, một người ý đồ để anh chống lưng.
Hai tròng mắt ôn nhuận như ngọc của anh không có dao động gì, sau khi bình tĩnh liếc nhìn các cô một cái.
Anh nhấc chân đi ra khỏi cửa nhà, lập tức đi về phía gara, cũng không có ý tứ nhúng tay quản các cô, thậm chí, anh khác thường đến lên tiếng chào hỏi cũng không có.
“……” Phong Diệc Hàm tựa như bị sét đánh, ngốc lăng tại chỗ.
Anh ba lại có thể nhìn như không thấy không để ý tới cô?
Tại sao lại như vậy?
Nếu là dựa theo tình huống lúc trước, cho dù anh không quát mắng Phong Thi Nhã vài câu, cũng sẽ đi tới an ủi cô.
Nhưng hiện tại, anh lại có thể cứ như vậy liền đi, đến liếc nhìn cô thêm một cái cũng không có.
Phong Diệc Hàm chịu đả kích sâu, tựa hồ nhận thấy được có thứ gì, đang từng chút trôi đi từ trên người cô.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên xoay người chạy về phía Phong Ngật, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh ba, anh chờ em!”
Phong Thi Nhã liền đứng ngốc ở cửa như vậy, nhìn Phong Diệc Hàm tiến lên ôm lấy cánh tay Phong Ngật, Phong Ngật cũng không có đẩy cô ta ra, nhưng cũng không có nghiêng đầu nhìn cô ta, hai người cứ như vậy cùng đi gara.
“Giận dỗi sao?” Phong Thi Nhã nhìn hai người dần dần đi xa, cảm thấy hình thức ở chung của bọn họ không quá giống lúc trước.
Ngày thường, Phong Ngật chính là rất sủng Phong Diệc Hàm, cho dù Phong Diệc Hàm làm sai chuyện, Phong Ngật cũng vẻ mặt ôn nhuận trấn an cô ta, sẽ không trách cứ cô ta chút nào.
Nhưng hôm nay, sao cô cảm thấy Phong Ngật có chút không quá muốn để ý Phong Diệc Hàm?
Phong Thi Nhã nghĩ không ra manh mối, nói thầm tiến vào nhà họ Phong tìm Lạc Ương Ương.
Phong Thi Nhã tìm Lạc Ương Ương đi dạo phố, hai người trực tiếp dạo từ buổi sáng đến buổi tối, trời đã tối rồi, hai người còn ở trên phố đi bộ không muốn về nhà.