Nhưng mà, Phong Thánh cũng không phải muốn hôn Lạc Ương Ương, ở khi lông mi Lạc Ương Ương khẽ run rũ đôi mắt xuống.
Anh vươn lưỡi về phía cô, động tác mềm nhẹ lại cuồng nhiệt cuốn một cái, trực tiếp cuốn đi bơ nơi khóe miệng Lạc Ương Ương.
Khóe môi thình lình xuất hiện ấm áp lại nhanh chóng bỏ chạy, ướt hoạt hoạt ái muội không thôi, khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương chợt đỏ lên, lửa nóng nhiệt diễm giống như đào hoa.
“Ừ, quả nhiên phần bánh kem này của em ăn tương đối ngon.” Phong Thánh buông Lạc Ương Ương ra, mắt cũng không nháy nhìn ánh mắt của cô, lại càng thiêu đốt người.
Lạc Ương Ương chợt ngước mắt một chút trừng Phong Thánh, đây rõ ràng là cùng phần bánh kem!
Có thể một nửa bánh kem này ăn ngon, một nửa kia không ngon sao?
Phong Thánh chính là một tên khốn kiếp!
Lạc Ương Ương bị đùa giỡn, thở phì phì xoay người một cái, xoay lưng về phía Phong Thánh không để ý tới anh, ăn từng ngụm từng ngụm bánh kem.
Trêu đùa cô chơi rất vui sao?
Vương bát đản!
Đại vương bát đản!
“……” Nhìn Lạc Ương Ương dùng cái ót đối diện anh, thái dương Phong Thánh rơi xuống mấy đường hắc tuyến.
Anh đây là bị ghét bỏ?
Vật nhỏ đang trần trụi ghét bỏ anh?
“Em nói……” Phong Thánh lại đi tới gần, cằm lót ở trên vai nhỏ của Lạc Ương Ương.
“Tôi không nói!” Lạc Ương Ương không đợi Phong Thánh nói xong, liền đoạt lời trả lời.
Phong Thánh nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, Lạc Ương Ương chỉ liên tiếp nhanh chóng ăn bánh kem, anh cường ngạnh nuốt xuống nửa câu sau.
“Không hiểu tình thú.” Cuối cùng, Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương không nghĩ để ý đến anh, đứng dậy một cái trực tiếp đi trở về bàn làm việc.
“……” Lạc Ương Ương ăn một ngụm bánh kem cuối cùng, mở to mắt to vô tội, khó hiểu nhìn Phong Thánh giận dỗi rời đi.