Hai chiếc xe một trước một sau lái vào nội thành từ ngoại thành phía bắc, cuối cùng ngừng ở biệt thự tư nhân ở khu biệt thự nào đó trong trung tâm thành phố.
Lúc Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương xuống xe, cô đã hôn mê rồi.
Vưu Vưu nhìn Lạc Ương Ương sắc mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, lo lắng đến muốn chết, rồi lại không dám nói lời nào.
Thuần Vu Thừa ở phía trước dẫn đường, Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương đi ở chính giữa, Vưu Vưu và Á Tuyền đi ở phía sau cùng.
Khi cô một đường đi theo quẹo quẹo phải, trong lòng thầm mắng sao biệt thự Thuần Vu Thừa lớn như vậy, Thuần Vu Thừa rốt cuộc dừng lại, đẩy một cánh cửa ra.
Cửa vừa mở ra, Vưu Vưu đứng ở cửa liền chậc lưỡi đến mở to hai mắt.
Phòng lớn màu trắng sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng là một phòng giải phẫu.
Các loại dụng cụ chữa bệnh cô không biết tên, vừa thấy liền biết đắt muốn chết, khẳng định rất tiên tiến.
Sau khi Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương tiến vào, Vưu Vưu theo bản năng nhấc chân cũng muốn đi vào, nhưng cô lại bị Á Tuyền bắt được cánh tay.
“Làm gì?” Vưu Vưu khó hiểu nhìn Á Tuyền.
“Cô cũng đừng đi vào vướng chân vướng tay.” Á Tuyền nói còn thuận tay đóng cửa lớn phòng giải phẫu lại.
“Này! Anh có ý tứ gì? Tôi cũng sẽ không nói bậy nháo bọn họ, càng sẽ không đi loạn gây trở ngại bọn họ, sao lại vướng chân vướng tay?”
Vưu Vưu mắt thấy cửa phòng giải phẫu bị đóng lại, cô muốn đi đẩy ra, nhưng người lùn tay ngắn, ở dưới áp chế của Á Tuyền, tay duỗi dài của cô lại không chạm được cửa.
“Hiện tại không phải cô đang vướng chân vướng tay ư?” Á Tuyền xoay người một cái đưa lưng về phía cửa lớn phòng giải phẫu, tựa như một pho tượng môn thần, kiên định canh giữ.
“……” Tay Vưu Vưu ý đồ đẩy cửa lớn phòng giải phẫu ra, bị nói đến lập tức thả xuống dưới.
Trong lúc giằng co không tiếng động với Á Tuyền, Vưu Vưu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Ương Ương bị thương cần bác sĩ, muốn tôi đi tìm bác sĩ tới đây không?”
Từ mấy lần nhìn vừa rồi của cô, phòng giải phẫu cũng không có người.