Phong Thánh hôn tới quá đột ngột, Lạc Ương Ương trợn tròn mắt vài giây.
“Ừ……” Trên môi tê rần, cô lập tức giãy giụa lên.
Phong Thánh hôn đến quá thô bạo, quả thực là gặm cắn, đều sắp cắn rách môi cô.
Lạc Ương Ương càng giãy giụa, Phong Thánh hôn đến càng hung, động tác gắt gao khóa cô ở trong ngực cũng càng tàn nhẫn càng dùng sức.
Phong Thánh hôn không giống như là hôn, ngược lại như là đang phát tiết, thô bạo cuồng dã gặm cắn cánh môi phấn nộn của Lạc Ương Ương, tưởng tượng đến cô chẳng hề để ý nói không cần anh phụ trách, lửa giận của anh liền kéo lên.
Cô gái này nhìn như vật nhỏ ngoan ngoãn, cũng dám sau khi lợi dụng xong anh liền ném.
Còn chưa có cô gái nào dám làm lơ anh như vậy, thay anh làm quyết định.
Có cần phụ trách hay không, anh định đoạt.
Lạc Ương Ương bị siết chặt cường hôn, cô đau đến đôi mắt phủ kín một tầng sương mù, nước mắt đều sắp đau đến tuôn ra.Càng giãy giụa càng đau, sau đó cô cũng biết ý, ngoan ngoãn dán Phong Thánh bất động, tùy ý anh cường thế đoạt lấy.
Gần gũi nhìn mặt mày lãnh trầm như núi băng của Phong Thánh, Lạc Ương Ương chỉ cảm thấy trong lòng lạnh cả người, vừa sợ lại ủy khuất.
Đêm nay sau khi gặp được Phong Thánh, cô cũng không làm gì, vì sao muốn trừng phạt cô như vậy?
Còn có, dựa vào cái gì đối với cô như vậy?
Hôn hôn, Phong Thánh nhấm nháp thanh hương ngọt ngào, lại có thể đột nhiên có hương vị chua xót.
Mắt lạnh hơi mở, lúc này mới phát hiện Lạc Ương Ương mở to đôi mắt màu đỏ tươi, ủy khuất vô tội lại ngầm có ý oán giận nhìn chằm chằm anh, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Cô khóc.
Nhìn nước mắt uốn lượn ở trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng non nớt của cô, Phong Thánh như bị điện giật bỗng nhiên buông lỏng cô ra.
Hai người bốn con mắt, một đôi thanh triệt linh động, một đôi lạnh lẽo thâm thúy, một người căm tức nhìn không tiếng động rơi lệ, một người mặt mày thâm thúy khóa chặt nhìn chăm chú, hai người suy nghĩ muôn vàn trầm mặc đối diện.
Qua hồi lâu, ở trong ánh mắt lên án ủy khuất của Lạc Ương Ương, tầm mắt Phong Thánh dừng ở trên môi đỏ bị hôn đến sưng đỏ ướt át của cô.
Đăng bởi: