Ánh sáng theo hành lang chiếu vào phòng, Lạc Ương Ương nắm chặt quyền, từng câu từng chữ leng keng có lực:
“Ai nói không dám? Tớ yêu Phong Thánh, đây không có gì là nói không nên lời.”
Lạc Ương Ương và Tô Phạm trong phòng đều không phát hiện, ngoài cửa phòng nửa mở, Phong Thánh vừa vặn đi ngang qua, đột nhiên dừng bước chân.
Cả người Tô Phạm chấn động, khiếp sợ ở trong mắt chợt lóe qua, tiếp đó cố tự trấn định xuống.
Đôi mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm cô gái nhỏ ngồi ở đối diện, không nháy mắt nhìn chằm chằm.
Ương Ương đây là nói lẫy!
Nhất định là vậy!
Cô mới nhận thức Phong Thánh mấy ngày?
Sao có thể sẽ yêu anh ta!
Sao có thể!
“Tớ đi toilet một chút.” Lạc Ương Ương không chịu nổi loại ánh mắt quá mức hiểu rõ này của Tô Phạm.
Cô đột nhiên đứng dậy, còn không đi, khẳng định sẽ lộ.
Sau khi Lạc Ương Ương xoay người, bước chân còn tính là vững vàng đi vào toilet trong phòng.
Tầm mắt Tô Phạm di động theo cô, ở phía sau lưng nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt đau đớn tập trung vào bóng dáng nhỏ mảnh khảnh của cô.
Ương Ương lại có thể vì tên khốn kiếp Phong Thánh kia, lừa anh.
Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cô lừa anh.
Phong Thánh đẩy cửa phòng nửa mở ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Phạm hơi thất thần.
Cảm giác áp bách thật lớn đánh úp lại, Tô Phạm nghiêng đầu sang, liền nhìn thấy Phong Thánh đưa lưng về phía ánh sáng đi vào.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Thấy rõ là Phong Thánh, Tô Phạm có chút kinh ngạc, “Anh theo dõi Ương Ương!”
Chẳng lẽ, đối thoại vừa rồi của anh và Ương Ương, Phong Thánh đều nghe được?