Bên trong xe ánh sáng ảm đạm, anh nhìn không quá rõ ràng, chỉ cảm thấy vừa rồi liếc mắt một cái, ánh mắt Lạc Ương Ương có chút trầm trọng.
“Ương Ương, tâm tình em không tốt sao?” Phong Ngật không tiếp tục bắt chuyện với Phong Diệc Hàm nữa, tầm mắt quan tâm nhìn Lạc Ương Ương trong kính chiếu hậu.
Anh sơ sót, vừa rồi vẫn luôn nói chuyện với Phong Diệc Hàm, xem nhẹ Lạc Ương Ương còn ngồi ở ghế sau.
“Không có!” Lạc Ương Ương trả lời quá nhanh quá nóng nảy, hơi đề cao âm lượng, đến chính cô cũng giật nảy mình.
Không khí bên trong xe đột nhiên liền an tĩnh xuống, đến Phong Diệc Hàm cũng quay đầu lại nhìn về phía cô.
“Em, ngày mai em phải thi, có chút lo lắng.” Ánh mắt Lạc Ương Ương liên tục lập loè, nỗi lòng bay nhanh chuyển động, thật vất vả nghĩ tới một cái cớ.
Xong rồi.
Vừa rồi cô phản ứng quá khác thường, sẽ không khiến cho Phong Ngật hoài nghi chứ?
“Không phải thành tích học tập của em rất tốt sao? Thi cũng cần lo lắng à?” Phong Diệc Hàm cười đến vẻ mặt xinh đẹp quan tâm Lạc Ương Ương.
“……” Tâm Lạc Ương Ương, nháy mắt liền trầm một chút, sau đó một cổ phẫn nộ lặng yên bò lên trong lòng.
Lúc này đây, cô nghe được rõ ràng, cũng xem rõ ràng, Phong Diệc Hàm chính là đang châm chọc cô.
Địch ý của Phong Diệc Hàm với cô, là sự thật.
“Không thể nào, thành tích Ương Ương khá tốt, dì Lạc nói em ấy từ nhỏ đến lớn đều là tồn tại cầm cờ đi trước.” Phong Ngật thay Lạc Ương Ương giải thích.
“……” Lạc Ương Ương thật cẩn thận nhìn nhìn Phong Ngật.
Phát hiện thần sắc anh bình thường, ôn nhuận trước sau như một, hẳn là không phát hiện bí mật nhỏ trong lòng cô.
“Phải không?” Phong Diệc Hàm tâm tồn hoài nghi, nhìn Phong Ngật liếc mắt một cái, lại nhìn Lạc Ương Ương, “Không thấy ra được, em gái còn là học bá đấy.”
Dựa vào bộ dáng nhu nhược này của cô ta, cô còn tưởng rằng Lạc Ương Ương ở trường học là tồn tại bị nữ bạn học khi dễ chứ.
Coi như học giỏi, khẳng định cũng là một con mọt sách.