Giống như nhận thấy được tầm mắt quái dị của Lạc Ương Ương, Phong Thánh bắn xuyên một ánh mắt lạnh qua, liền nhìn thấy Lạc Ương Ương sợ tới mức lập tức thu hồi tầm mắt, đầu nhỏ cúi xuống không dám lại nhìn anh nữa.
Lúc này Lạc Ương Ương đang ở trong lòng vạn mã lao nhanh rít gào, nhìn lén anh lại có thể bị bắt ngay, mất mặt muốn chết.
“Thánh nhi, con cũng già đầu rồi, nếu có cô gái thích hợp, liền mang về nhà xem một chút.” Ngữ khí Phong Khải Việt không nhanh không chậm, nói nói cười cười nhìn Phong Thánh.
Lỗ tai Lạc Ương Ương lập tức liền nhanh nhạy lên, mới sáng sớm, Phong Thánh đây là bị giục cưới rồi hả?
Lạc Ương Ương theo bản năng ngước mắt nhìn về phía đương sự, lại thấy Phong Thánh bình tĩnh tự giữ nhấp môi, lúc này mới nhìn về phía Phong Khải Việt, trầm giọng nói: “Ba, chuyện gia tộc người cũng không phải không biết, việc thành gia này con không có tâm tư suy nghĩ, quá mấy năm lại nói.”
“Ba lại không bảo hiện tại con liền kết hôn, con đã hai mươi sáu, nếu có thích hợp, có thể nói chuyện trước.” Mày ôn nhuận của Phong Khải Việt hơi nhăn lại.
Phong Thánh cái gì cũng tốt, các phương diện đều ưu tú đến cực điểm, từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không cần ông nhọc lòng, nhưng phương diện tình cảm trống rỗng, người làm cha như oogn đều sắp hoài nghi con trai mình có bệnh kín gì đó.
Nhìn xem nam nữ trẻ tuổi cùng tuổi với Phong Thánh, mặc kệ là mấy đứa anh chị em trong gia tộc, hay là bạn bè đồng nghiệp cùng tuổi, đứa nào không phải trải qua quá vài đoạn tình cảm.
Tụ hội lần trước, ông lại có thể nghe được có người ở trong tối truyền, nói Phong Thánh không thích phụ nữ.
“Đã biết.” Phong Thánh tựa hồ không muốn bàn luận về đề tài này, nói liền đứng lên, “Ba, con đi làm trước.”
Phong Khải Việt thấy Phong Thánh đứng dậy chạy lấy người, ông cũng không nói cái gì nữa, việc này không gấp được.
“Khải Việt, anh đừng thúc giục Thánh nhi, thằng bé lớn như vậy rồi, trong lòng chính mình có chừng mực, có lẽ là không gặp được cô gái thích hợp.” Phong Thánh đi rồi, Lạc Anh thấy Phong Khải Việt vẫn là cau mày, liền khuyên nói.
Đàn ông lúc hai mươi sáu tuổi đúng là đua sự nghiệp, không muốn thành gia cũng bình thường.
“Em không biết, Thánh nhi lớn như vậy nhưng chưa từng quen bạn gái, anh suy nghĩ có phải nó không thích phụ nữ hay không.” Phong Khải Việt mặt đầy ưu sầu nhìn Lạc Anh.