Cô quay đầu đi, cái trán liền đặt ở trên vai Phong Thánh, đầu nhỏ cúi xuống không biết suy nghĩ cái gì.
Nhàm chán muốn chết, ngồi ở trong lòng ngực Phong Thánh như vậy lại xấu hổ đến muốn chết hơn, giờ này khắc này, Lạc Ương Ương chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất chui vào.
Trong lúc ảo não vạn phần, Lạc Ương Ương nhìn thấy di động Phong Thánh đặt ở trong túi âu phục, cô cũng không nghĩ nhiều, duỗi tay liền lấy ra.
Phong Thánh cúi đầu, nhìn giao diện màn hình khóa bị ấn sáng, trên đỉnh đầu thấp giọng nói: “Ngày lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Lạc Ương Ương đang vắt hết óc đoán mật mã của Phong Thánh, đột nhiên nghe được anh nói nhỏ, cô hơi ngước mắt nhìn anh.
Mắt đen lãnh trầm và hai tròng mắt thuần tịnh mới vừa đối diện nhau, Lạc Ương Ương giống như không dám nhìn thẳng anh, lập tức lại cúi đầu.
“Khốn kiếp.” Sau khi Lạc Ương Ương nhẹ giọng nói thầm một câu, liền thuần thục ấn mấy con số.
Ngày lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vừa lúc là ngày hôn lễ của mẹ cô, ngày này cô nhớ rõ không cần quá khắc sâu.
Đây là lần đầu tiên Lạc Ương Ương chơi di động của Phong Thánh, sau khi mở khóa tiến vào, cô phát hiện di động của Phong Thánh nghiêm túc đứng đắn giống như người khác.
Ngoại trừ mấy phần mềm công việc, lại có thể chỉ có một ứng dụng mạng xã hội WeChat này, đến Weibo cũng không có, càng đừng nói là phần mềm trò chơi.
Lạc Ương Ương nhàm chán đến cực điểm, liền lên mạng trực tiếp download một trò đấu địa chủ.
Khi mở đấu địa chủ ra, âm thanh tự động truyền phát thình lình vang lên ở trong phòng hội nghị, tiếng âm lượng không nhỏ chút nào, làm phó tổng giám đốc đang phát biểu giải thích cá nhân, chợt ngừng nói chuyện.
Trong phút chốc, tầm mắt nhóm cao tầng, lại quang minh chính đại nhìn về phía Phong Thánh, hoặc là Lạc Ương Ương đang như rùa đen rút đầu rúc ở trong lòng ngực anh lần nữa.
Trong nháy mắt âm hiệu trò chơi vang lên kia, Lạc Ương Ương liền thầm nói không ổn, vội vàng nhấn cài đặt tắt đi âm hiệu.
Tuy rằng cô đưa lưng về phía mọi người, nhìn không thấy tầm mắt người khác, nhưng cô có thể cảm giác được vô số đôi mắt hình viên đạn bắn về phía sau lưng cô.
Bàn tay to của Phong Thánh ôm ở trên eo thon của Lạc Ương Ương cũng dừng một chút, đợi khi anh cúi đầu xuống nhìn, âm thanh đúng lúc ngừng lại.