Anh nghe được rõ ràng, tên Lạc Ương Ương kêu, là hai chữ Phong Thánh!
Sau khi mắt không chớp trừng mắt nhìn di động hơn mười giây, Tô Phạm đột nhiên đứng dậy tiến lên.
Đầu ngón tay khẽ run cầm lấy di động, Tô Phạm tựa hồ tiêu phí dũng khí rất lớn, mới đưa di động dán về lỗ tai một lần nữa.
“Ưm……”
Rên rĩ kiều mềm mang theo âm khóc của Lạc Ương Ương, Tô Phạm nghe đến cổ họng căng thẳng, đồng tử hung hăng co rụt lại.
Cùng lúc hô hấp của Tô Phạm thô nặng, trong mắt cũng hiện lên thống khổ khắc cốt minh tâm.
Nhiều năm như vậy, cô gái anh yên lặng bảo hộ lâu như vậy, giờ phút này lại ở dưới thân người đàn ông khác uyển chuyển thừa hoan.
Tô Phạm rất muốn cúp điện thoại, không hề nghe giọng nói đè ép làm anh tan nát cõi lòng nữa.
Nhưng mà, thân thể đột nhiên lại không nghe theo điều khiển của đại não.
Anh giơ di động dán ở bên tai, tư thế duy trì thật lâu này, đau lòng đến thân thể đều cứng đờ, nhúc nhích không được chút nào.
Lúc chạng vạng.
Lạc Ương Ương vẫn là trang phục quần jean áo thun đơn giản mộc mạc, đầu tóc dài đen thẳng cột cao thành một cái đuôi ngựa cao.
Khi cô đẩy cửa phòng ra, trên bàn cơm lại chỉ ngồi một mình Tô Phạm.
“Vưu Vưu đâu? Còn chưa tới?” Lạc Ương Ương đi đến đối diện Tô Phạm, ngồi xuống.
Bắt đầu từ khi Lạc Ương Ương vào cửa, tầm mắt Tô Phạm liền không dời đi từ tren người cô.
Anh trực tiếp xem nhẹ vấn đề của Lạc Ương Ương, tầm mắt từ dấu hôn nhạt trên cổ trắng nõn của cô hướng lên trên, mặt không biểu tình nhìn cô:
“Em yêu anh ta sao?”
Lạc Ương Ương mới vừa ngồi xuống, thân thể nhỏ liền không khỏi cứng đờ: “Cậu nói cái gì?”
“Em biết anh hỏi chính là cái gì.” Tô Phạm nhìn thẳng vào Lạc Ương Ương thật sâu, giống như muốn xem thấu nội tâm của cô.