Nhưng lúc này, anh nhìn Lạc Ương Ương nhắm mắt to, chu cái miệng nhỏ phấn nộn liền muốn hôn lên, anh không hề có ý tứ ngăn cản.
Sau khi Phong Ngật từ bệnh viện trở về, vốn định trực tiếp lên lầu ba.
Nhìn thấy cửa phòng ngủ lầu hai của Lạc Ương Ương không đóng, lại có ánh đèn chiếu xạ ra, anh liền đi tới.
Anh trăm triệu không nghĩ tới chính là.
Khi anh đi đến cửa phòng, sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Thật ra anh chỉ có thể nhìn thấy Phong Thánh đưa lưng về phía anh, thân ảnh Lạc Ương Ương gần như bị che đậy hoàn toàn.
Nhưng Phong Ngật có thể nhìn thấy mái tóc thẳng dài đến eo của cô, ái muội quấn quanh ở trên cánh tay Phong Thánh.
Lạc Ương Ương bị Phong Thánh cường thế bế lên, hai chân đều không dính trên mặt đất.
Trọng lượng toàn thân của cô đều rơi xuống trên cánh tay Phong Thánh nâng ở dưới mông cô.
Mà nhìn ở độ cao của hai người, cùng hai cái đầu dựa ở cùng một chỗ, đôi mắt ôn nhuận của Phong Ngật hơi kéo căng một chút.
Anh hai anh và Lạc Ương Ương, đang hôn môi.
Lạc Ương Ương bẹp một ngụm thật mạnh ở trên môi Phong Thánh, hôn ra một tiếng ‘ chụt ’ ái muội.
Lúc hôn xong mở mắt ra, tầm mắt Lạc Ương Ương hơi nghiêng một chút, vừa lúc nhìn thấy ở cửa có một bóng dáng.
Trong lòng cô cả kinh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Cô ló đầu ra, cùng Phong Ngật hơi giật mình ở cửa, cứ như vậy không hề báo động trước đối diện lên.
Ánh mắt Lạc Ương Ương cứng lại, cũng là ngơ ngẩn nhìn Phong Ngật: “Anh ba……”
Đầu óc Lạc Ương Ương, là thật sự ‘ bùm ’ một tiếng liền nổ tung, nổ đến đầu cô trống rỗng.
Sao Phong Ngật sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng của cô?
Quan trọng là.