Tay nắm di động của Lạc Ương Ương, đột nhiên liền siết chặt một chút.
Dư quang khóe mắt của cô còn không cẩn thận liếc thấy, Phong Ngật cũng từ kính chiếu hậu, nhìn về phía cô.
“Không phải, là bạn học của tôi.” Lạc Ương Ương cười nhạt đáp lại nói.
Phong Ngật hơi nhướng đỉnh mày một chút, từ trong gương liếc nhìn Lạc Ương Ương một cái thật sâu, tầm mắt thu hồi ý cười ôn nhuận.
Nói dối còn có thể mặt không đổi sắc, xem như làm anh kiến thức được một mặt khác của Lạc Ương Ương.
“……” Phong Diệc Hàm cũng chỉ là thử thăm dò hỏi, thấy Lạc Ương Ương phủ nhận, cô ta đánh giá cô vài lần, liền cũng không nói cái gì nữa.
“Anh ba, công ty rất bận sao? Anh hai đã rất nhiều ngày không trở về nhà.” Phong Diệc Hàm nhìn về phía Phong Ngật chuyên tâm đùa giơn.
Cô muốn hỏi nhất, là có phải Phong Thánh và Lạc Ương Ương ở cùng nhau không, nhưng cô không dám hỏi, lo lắng đáp án sẽ làm cô hỏng mất.
Cô sẽ hoài nghi thật ra cũng bình thường, Lạc Ương Ương và Phong Thánh, ở cùng một ngày tìm các lý do dọn đi ra ngoài ở.
Hơn nửa tháng, hai người này ai cũng chưa từng về nhà qua, cô có thể không nghi ngờ sao.
“Mới vừa tiếp nhận công ty, tự nhiên bận.” Phong Ngật hơi nghiêng đầu liếc nhìn qua, xem toàn bộ bất mãn và u oán của Phong Diệc Hàm ở trong mắt.
Lạc Ương Ương nghe đối thoại của bọn họ, trong đầu không khỏi nhảy ra dấu chấm hỏi.
Phong Thánh rất bận?
Sao cô không thấy ra.
Đi văn phòng anh vài lần, tuy rằng mỗi lần đi anh đều là đang làm việc.
Nhưng mà, nếu anh thật sự bận, còn có thể rãnh đùa bỡn cô ư?
Khi xe ngừng ở cửa Học Viện Điện Ảnh, Phong Diệc Hàm kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lạc Ương Ương: “Cô học chính là Học Viện Điện Ảnh?”
Lúc trước, cô ta cũng muốn học Học Viện Điện Ảnh, muốn học biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng nhà họ Phong không có ai đồng ý.
Ông Phong còn nói thân phận diễn viên này không dễ nghe, diễn viên chính là một con hát, kéo thấp cấp bậc nhà họ Phong.