“Hơn nữa cái gì?” Phong Thánh lạnh mặt, lửa giận còn chưa có tiêu tan.
“Hai trăm triệu kia, là anh chuyển, hay là Phong Hành?” Lạc Ương Ương vốn dĩ muốn nói.
Phong Hành đầu tư hai trăm triệu, cũng không làm chuyện quá phận với cô, ăn một bữa cơm hẳn là không có gì.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, không thể nói trực tiếp như vậy.
Ngay từ đầu cô hoài nghi số tiền kia là Phong Thánh đầu tư, chẳng may thật là Phong Thánh đầu tư.
Nếu cô nói, cô vì hai trăm triệu kia mới cố mà làm cùng ăn bữa cơm với Phong Hành, Phong Thánh còn không ăn cô sao.
“Đương nhiên là tôi!” Phong Thánh nghe xong ngược lại càng giận, cơn tức nhắm thẳng tuôn lên đầu, “Chẳng lẽ em nghĩ là Phong Hành?”
Đùa gì vậy!
Phong Hành có thể mạnh tay như vậy sao?
“Không có! Tuyệt đối không có!” Lạc Ương Ương là kiên quyết sẽ không thừa nhận ở trước mặt Phong Thánh, cô từng hoài nghi qua là Phong Hành, “Tôi đoán chính là anh.”
Vương bát đản vương bát đản!
Phong Hành không có việc gì chạy tới phim trường làm gì?
Còn cố tình ở thời khắc mấu chốt, xông ra đúng lúc như vậy, cô sẽ hoài nghi, hẳn cũng là bình thường thôi.
Dù sao, tài chính là gửi đi từ tập đoàn Phong thị, Phong Hành cũng thuộc về tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, tuy chỉ là phó.
“Hừ!” Phong Thánh hừ lạnh một tiếng.
Nhìn dáng vẻ, lửa giận của anh sẽ không nhanh như vậy liền tiêu tan.
“Đừng nóng giận, tôi cam đoan, về sau Phong Hành còn tìm tôi, tôi nhất định báo với anh trước tiên!”
Vì tránh bị trừng phạt thô bạo lại dã man của Phong Thánh, Lạc Ương Ương không chút do dự lựa chọn nhận sai.
“Em còn muốn đi ra ngoài với anh ta?” Mặt lạnh của Phong Thánh tối sầm, cơn tức càng tràn đầy.