Tay trái Lạc Ương Ương cầm cái dĩa nhỏ, tay phải gắp một khối bánh kem nhỏ lên, đang muốn đặt lên cái dĩa nhỏ, đột nhiên liền giống như bị người điểm huyệt, cả người chấn động.
Ánh mắt Phong Thánh rõ ràng lạnh lẽo đến dọa người, khi phóng đến trên người Lạc Ương Ương, thiêu đốt người đến giống như muốn làm phỏng cô.
Tay nhỏ nắm cái gắp của Lạc Ương Ương dùng lực một chút, bánh kem nhỏ bị kẹp đến hơi lõm vào.
Hai người giống như tâm ý tương thông, cô không cần ngẩng đầu, cũng biết tầm mắt thiêu đốt người này đến từ chính người nào.
Lạc Ương Ương đột nhiên ngước mắt một chút, cách đám người, cô thẳng tắp nhìn vào mắt lạnh của Phong Thánh.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Lại không phải chưa từng nhìn thấy cô
Không thấy nơi này nhiều người lưu ý anh như vậy sao?
Cái miệng nhỏ của Lạc Ương Ương khẽ nhấp, mắt to hắc diệu thạch dùng sức trừng.
Còn nhìn!
Khoảng cách không xa không gần, Phong Thánh nhìn bộ dáng nhỏ âm thầm dựng lông của Lạc Ương Ương, anh xã giao đến mặt mày lãnh trầm, hơi không thể nhận ra nhẹ nhướng mày.
Vật nhỏ, còn dám trừng anh?
Sau khi mặt mày đưa tình vài lần, Phong Thánh quay người lại tập trung vào xã giao.
Lạc Ương Ương bưng bánh kem và nước trái cây, tiếp tục chạy trên bàn trà trong góc của cô.
Hai người cũng chưa phát hiện chính là, Diệp Sa Nghiên đứng ở trong đám phụ nữ cách đó không xa.
Tầm mắt cô ta lưu chuyển qua lại vài cái ở trên mặt Phong Thánh và Lạc Ương Ương, lúc này trong mắt đang hiện lên một chút hận ý ác độc.
Lạc Ương Ương tiểu hồ ly tinh kia!
Tuy rằng khi Phong Thánh nhìn về phía cô ta, mặt tuấn vẫn lạnh vững vàng không biểu tình.
Nhưng mà, có thể làm Phong Thánh ở trong yến hội liếc nhìn cô ta thêm một cái, liền đủ để chứng minh quan hệ của Lạc Ương Ương và anh không bình thường!