Đừng tưởng rằng cô không biết, Phong Thánh nói càng nhẹ nhàng, chuyện này càng tuyệt đối không phải tùy tiện nói mấy câu liền có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Anh là không muốn làm cô lo lắng, không muốn cho cô áp lực.
Nhưng như thế nào đi nữa, cô sao có thể không lo lắng không có áp lực.
Đây không phải là chuyện của một mình Phong Thánh, đây là chuyện của hai người bọn họ.
“Em đây là biểu tình gì? Người đã bao lớn còn muốn khóc nhè?” Phong Thánh thấy hốc mắt hồng hồng Lạc Ương Ương, rũ hai tròng mắt, không khỏi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô.
“Lái xe của anh đi.” Lạc Ương Ương nhấc móng vuốt nhỏ, ‘ bốp ’ một tiếng dùng sức vỗ rớt tay Phong Thánh nhéo mũi cô.
Chỉ thấy đầu nhỏ của cô lệch về một bên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không muốn để Phong Thánh nhìn thấy một đôi mắt đã bị nước mắt làm ươn ướt của cô.
Cô cảm thấy chính mình càng ngày càng ỷ lại Phong Thánh.
Cô không biết như vậy là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bởi vì trong lòng trước sau không thể hoàn toàn an tâm.
Ở bên Phong Thánh, anh có thể mang cho cô cảm giác an toàn, nhưng phần cảm giác an toàn này cô phải cẩn thận cẩn thận nhận lấy, trước sau không có cách nào đương nhiên nhận lấy.
Trước bất kỳ mưa mưa gió gió bên ngoài nào, mới chỉ cần là gió lốc của nhà họ Phong, cô đã không có tin tưởng đi đối mặt.
“Bảo bối ngoan, em tin tưởng anh, sẽ không có việc gì.” Phong Thánh duỗi cánh tay dài qua, vỗ nhẹ đầu nhỏ đội mũ lông xù xù của cô.
Xem ra anh phải động tác nhanh hơn, không thể để vật nhỏ cứ lo lắng hãi hùng như vậy nữa.
Anh phải cho cô một cái cảng cho dù mưa rền gió dữ tiến đến, cũng vẫn có thể bảo hộ cô chu toàn khiến cô không lo lắng.
Lạc Ương Ương muốn đáp lại Phong Thánh, cuối cùng chỉ dây thanh chấn động nhẹ nhàng phát ra một âm chữ: “Vâng.”
Tiếng nói quá nhẹ, cũng không biết Phong Thánh có nghe hay không.
Cô biết, Phong Thánh là đang an ủi cô, nếu quan hệ hai người thật lộ ra ngoài ánh sáng, sao có thể sẽ không có việc gì.
Khi trở lại biệt thự nhà họ Phong, hai người đều không tự giác thả lỏng xuống.