Phòng ngủ lớn như vậy an tĩnh đến có thể nghe tiếng kim rơi, không khí lại hài hòa đến không xấu hổ chút nào.
Sau khi Lạc Ương Ương một hơi uống xong cả một ly nước, Phong Thánh lại hỏi: “Uống nữa không?”
“……” Lạc Ương Ương nhẹ nhàng lắc đầu.
“Có đói bụng không?” Phong Thánh tiện tay đặt ly nước không ở tủ đầu giường, một đôi mắt đen lại luyến tiếc rời khỏi Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương lại lắc đầu.
Hai người nằm ngồi xuống, không tránh không né, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chăm chú đối phương.
Sau khi hai người mỗi người trầm mặc vài giây, tầm mắt Phong Thánh rơi xuống trên chăn đắp ở trên người cô.
“Đau không?” Dưới chân, đầu vai cô quấn đầy băng vải.
Liền vào lúc Phong Thánh hỏi cô, Lạc Ương Ương còn rõ ràng cảm giác được miệng vết thương đau đến co rút một chút, sắc mặt cô bình tĩnh, khẽ mở cánh môi tái nhợt: “Đau.”
“Ương Ương.” Mày lạnh của Phong Thánh liền nhíu, thương tiếc trong mắt lạnh càng sâu.
Anh duỗi tay vỗ gương mặt cô, y thuật Thuần Vu Thừa cũng coi như không kém, sưng đỏ trên mặt cô đã biến mất.
Chỉ là, cô mất máu quá nhiều, sắc mặt vẫn là tái nhợt như vậy.
“Tôi muốn ngồi dậy.” Miệng vết thương bên phải vai Lạc Ương Ương, cánh tay phải vừa động liền sẽ liên lụy đến miệng vết thương, cô nâng cánh tay trái lên, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay to của Phong Thánh đang vuốt ve ở trên mặt cô.
Phong Thánh nhăn mày đến càng chặt, muốn khuyên cô nằm sẽ tốt nhất, nhưng vẫn là động tác mềm nhẹ, thật cẩn thận nâng cô dậy.
“Phong Thánh.” Sau khi ngồi dậy ở trên giường, tay nhỏ của Lạc Ương Ương khẽ vuốt lên tuấn nhan của Phong Thánh.
“Ừ.” Phong Thánh si ngốc mà nhìn cô.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát râu nơi khóe miệng anh, lần đầu tiên Lạc Ương Ương cảm thấy, khuôn mặt này của Phong Thánh nhìn thuận mắt như vậy: “Anh là bạn trai tôi, đúng không?”
“Ừ.” Phong Thánh vốn định buột miệng thốt ra, đây không phải là nói nhảm sao, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt dưới tóc dài của Lạc Ương Ương, anh không dám nói như vậy.