Chuyện lớn như vậy, vì sao Lạc Ương Ương không nói cho anh biết?
Ba Phong Thánh kết hôn, anh biết được, nhưng anh không biết chính là, cưới lại có thể là mẹ của Lạc Ương Ương.
“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu.
Phong Thánh ở một bên, cô liền nói chuyện với Tô Phạm, đều có chút câu nệ.
Nghĩ đến Phong Thánh, Lạc Ương Ương bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chính mình đang đứng ở trước người anh,
Nhìn từ góc độ Tô Phạm, tư thế đứng của bọn họ không khỏi quá thân mật.
Giây tiếp theo.
Lạc Ương Ương nhấc chân nhanh chóng dịch sang bên cạnh, đều đứng cách Phong Thánh và Tô Phạm không xa không gần.
Hành động cố tình tránh hiềm nghi của cô, làm Phong Thánh và Tô Phạm, đồng thời nhíu ấn đường một chút.
Trong tay Tô Phạm cầm một quyển sách y, dày đến hơn một ngàn trang, ngón tay thon dài trắng nõn của anh năm chặt chớp mắt một cái.
Lạc Ương Ương đây rõ ràng là, lạy ông tôi ở bụi này.
Nếu thật sự không có gì, vì sao cô phải trốn?
“Ương Ương, em và Phong Thánh là quan hệ gì?” Tô Phạm đột nhiên hỏi.
Phong Thánh sống lâu ở vị trí cao, khí tràng không giận tự uy, Tô Phạm không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn tổng giám đốc Phong đại quyền cao chức trọng.
Ở trong mắt anh, Phong Thánh tựa hồ giống như mỗi người bên đường, không có bất kỳ khác nhau nào.
“Đây có quan hệ với anh sao?” Phong Thánh lãnh ngạo nhướng mày, thay Lạc Ương Ương trả lời vấn đề này.
Vật nhỏ gọi anh ta là Tô Phạm, trong tay anh ta lại cầm sách y.
Nhìn khí chất thanh nhã không kiêu ngạo không siểm nịnh của Tô Phạm, gia thế bối cảnh đã định là không tầm thường.
Đế đô có một thế gia học y tiếng tăm lừng lẫy, không khéo cũng là họ Tô.
Nếu anh không đoán sai.
Ba của Tô Phạm, hẳn chính là viện trưởng đương nhiệm của bệnh viện tư nhân dưới cờ Phong thị, lão viện trưởng là ông nội anh ta.