Nhẫn bạch ngọc trên sô pha trắng đen, Phong Thánh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn xinh đẹp đối lập ở dưới, sau khi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hơn mười giây, anh đột nhiên duỗi tay cầm nhẫn lên, thân hình cao dài đĩnh bạt liền đuổi ra bên ngoài.
Anh sẽ không buông tay.
Tuyệt đối không!
Lúc Lạc Ương Ương lên đếu lầu một trên mặt đất, vừa vặn bị Phong Thánh đuổi theo.
Phong Thánh cũng không nói lời nào, bắt lấy cổ tay cô liền đi nhanh ra ngoài, sau đó nhét cô vào trong xe.
Xe lái về phía con đường về nhà quen thuộc.
Nhưng hai người trên xe, lại đều không có hài hòa quen thuộc như lúc trước.
Một đường không nói gì, tốc độ xe của Phong Thánh cũng lái đến nhanh hơn ngày thường, hai người thật vất vả trở lại nhà họ Phong.
Khi Lạc Ương Ương xuống xe đi đến cửa biệt thự, ngừng lại, cô nhìn cửa lớn trước mặt, đột nhiên phương hướng chuyển một cái liền đi đến vườn hoa sau.
Cảm xúc của cô có chút không ổn định, miễn cho người khác khả nghi, cô vẫn là lẳng lặng đi trước sẽ tốt hơn.
Sau khi Phong Thánh dừng xe xong, thấy Lạc Ương Ương cúi đầu bước nhanh đi vào vườn hoa, anh cũng đi theo.
Vườn hoa sau của biệt thự rất lớn, Lạc Ương Ương tựa hồ nhận thấy được Phong Thánh đi theo phía sau, cô càng chạy càng nhanh.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh phía trước, rốt cục Phong Thánh cũng mở miệng: “Đứng lại!”
Nơi này ở vào một góc yên lặng của vườn hoa sau, cách biệt thự một khoảng cách, hai người không dễ dàng bị người phát hiện.
Lạc Ương Ương đang đi nhanh quả nhiên ngừng lại, nhưng cô cũng không có quay đầu lại.
Phong Thánh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Ương Ương, hai người giằng co như vậy hơn nửa phút, cũng không thấy Lạc Ương Ương xoay người lại.
Rơi vào đường cùng, Phong Thánh chỉ đàn đi tới phía trước, đứng yên ở trước mặt cô.
“Em tức giận liền phát tiết ra, đừng luôn nghẹn vào, không tốt cho thân thể.”