Lạc Ương Ương mở to mắt nhìn quanh khắp nơi, phát hiện đây là vùng ngoại thành tầm nhìn trống trải, trước mặt tọa lạc một nhà xưởng bỏ hoang.
Cỏ dại mọc thành cụm xung quanh nhà xưởng, nhìn dáng vẻ hoang phế đến có chút lâu năm, quy mô nhà xưởng rất lớn, nhưng nhà xưởng không cao, bộ dáng bốn năm tầng.
“Ư……” Lạc Ương Ương bị xô đẩy kéo tiến vào nhà xưởng lớn trước mặt, cô ý đồ giãy giụa, nhưng không hề có tác dụng.
Vừa tiến vào nhà xưởng rách nát, Lạc Ương Ương liền nhìn thấy lầu một nhà xưởng trống rỗng, phía bên phải có một cầu thang rỉ sét loang lổ.
“Nhanh lên nhanh lên!”
Giọng nói của hai người đàn ông áo đen cường tráng, một người ở phía trước lôi kéo Lạc Ương Ương, một người ở phía sau đẩy cô, mạnh mẽ kéo cô đến cửa cầu thang lên lầu.
Căn phòng lầu hai gần cầu thang nhất, ngay cả cửa phòng cũng không có, mở rộng ra, bên trong một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến tựa như mang theo tĩnh mịch trước tử vong.
Lạc Ương Ương vừa thấy được cửa phòng mở rộng ra, liền hoảng sợ mở to hai mắt, hai chân cũng theo bản năng lui về sau.
Cô không muốn đi vào!
“Lui cái lông!” Lạc Ương Ương vừa lui liền dẫm vào người đàn ông vạm vỡ sau lưng, tuy rằng không đau, nhưng người đàn ông vạm vỡ vẫn là phát hỏa, bắt lấy Lạc Ương Ương liền kéo về phía gian phòng nhỏ mở rộng ra, “Đi vào cho tao!”
“Ưm……” Hai chân Lạc Ương Ương dùng sức đạp lên trên sàn nhà, đấu tranh với người đàn ông vạm vỡ lôi kéo cô.
Cô không muốn đi vào!
Không muốn!
“Ưm……” Ở trong người đàn ông vạm vỡ dùng sức lôi kéo, Lạc Ương Ương gắt gao cắn nhét khối vải bố ở trong miệng, một đôi mày thanh tú nhăn chặt muốn chết.
“Còn dám phản kháng?” Người đàn ông vạm vỡ bên kia thấy Lạc Ương Ương xoắn đến xoắn đi chính là không muốn vào phòng, hắn ta nâng một chân lên liền đá vào đùi cô, “Mau vào đi!”
“Ưm!” Lạc Ương Ương bị dùng sức đá một cái, đau đến chân trái mềm nhũn.
Nếu không phải người đàn ông vạm vỡ bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay của cô, cô đã bị đá nằm sấp xuống.
Cuối cùng, Lạc Ương Ương lảo đảo bị mạnh mẽ kéo vào phòng nhỏ bỏ hoang.