Anh chỉ khẽ hôn một cái, ngón tay dài nhỏ của Lạc Ương Ương vuốt ve đến bên môi anh.
“Có thể yên tâm dựa vào bạn trai, phải không?” Xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay, làm thần sắc Lạc Ương Ương hơi lóe lên, yên lặng mà dời ngón tay đi.
“Đương nhiên!” Phong Thánh khẳng định nói.
Bạn gái anh, đương nhiên phải dựa vào anh.
Không thể để bạn gái của mình yên tâm dựa vào, người bạn trai như anh còn có ích lợi gì.
Mắt to đen nhánh lại suy yếu đến hơi vô thần của Lạc Ương Ương nhẹ nhàng chớp chớp, hai tròng mắt liền tràn ngập một tầng sương mù.
“Ôm……” Trước khi nước mắt rơi xuống, tay nhỏ Lạc Ương Ương vỗ ở trên mặt Phong Thánh chuyển về phía sau, ôm cổ anh liền dựa lên.
“Ngoan……” Phong Thánh nhận thấy được cảm xúc của Lạc Ương Ương có chút mất khống chế, nhẹ nhàng ôm lại cô, vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
Toàn bộ vai phải và cánh tay phải của Lạc Ương Ương đêì không dám động, cánh tay trái lại càng ôm càng chặt.
Cô đỏ hốc mắt, vùi đầu ở hõm cổ Phong Thánh, cố nén xúc động muốn khóc: “Thánh hỗn đản, anh thật sự thực khốn kiếp!”
“Ừ.” Phong Thánh trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Tối hôm qua, anh suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ đến lúc hai người vừa mới gặp nhau, anh cũng cảm thấy chính mình thực khốn kiếp.
Anh lại có thể không màng ý nguyện của cô, chính là cưỡng bức cưỡng bách cô khuất phục.
Nhưng mà, anh không hối hận.
Nếu anh không khốn kiếp như vậy, có lẽ, anh và cô liền sẽ không có hôm nay.
Nếu lại tới lần nữa, anh vẫn là sẽ không màng tất cả dây dưa cô, anh không muốn buông cô ra.
Hiện tại không muốn, về sau cũng quyết sẽ không buông cô ra.
Lạc Ương Ương hít sâu một hơi, nhưng vẫn không nhịn xuống cảm giác chua xót mãnh liệt dựng lên trong lòng.