“Vậy cô ngược lại nói xem, nếu cô và anh ta không có một chân, vì sao anh ta phải cho cô một ngàn vạn?”
Thuần Vu Thừa một bộ dáng hoài nghi.
“Anh ta nói là Phong Thánh cho! Bởi vì tôi nói cho anh ta biết, Ương Ương bị bắt cóc.”
Tay chân Vưu Vưu đá đạp lung tung đều không làm gì được Thuần Vu Thừa, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, mắt to quay tròn căm tức nhìn anh.
Đáng giận!
Quá đáng giận!
Khi dễ cô lùn thì có gì đặc biệt hơn người!
Có bản lĩnh thì một mình đấu đi!
“Như vậy sao, tôi đã nói Á Tuyền sao lại hào phóng như vậy.” Thuần Vu Thừa buông Vưu Vưu ra, vung tay thẻ ngân hàng liền bay đến trên người cô.
Sau khi thẻ ngân hàng trở lại trên tay của mình lần nữa, trái tim phẫn nộ của Vưu Vưu, cuối cùng hơi bình phục xuống một chút.
Cô nhìn Thuần Vu Thừa ngã về sau, ngồi ở trên sô pha, ánh sáng xảo trá trong mắt chợt lóe.
“Đáng giận!” Chân mang dép lê của Vưu Vưu vừa nhấc, dùng sức dẫm anh một chân.
“Này!” Thuần Vu Thừa vừa định nhấc chân để lên sô pha, một chân Vưu Vưu trực tiếp dẫm lên trên mu bàn chân của anh.
Bởi vì dẫm đến quá dùng sức, tầng da mu bàn chân kia đều có chút đỏ.
“Anh xứng đáng!” Vưu Vưu sớm có chuẩn bị, dẫm xong liền chạy, giống như con thỏ con chạy như bay lên lầu.
Vưu Vưu cũng không quay đầu lại nhìn, dẫm xong liền chạy đi.
Thuần Vu Thừa vừa buồn cười vừa tức giận nhìn bóng dáng lên lầu của cô.
Thật đúng là có thù tất báo, rất có cá tính.
Á Tuyền mới vừa rẽ vào góc, di động của anh liền vang.
Anh vừa thấy, là một dãy số xa lạ: “Alo, xin chào.”
“Chào anh, tôi là Hoa Nhất Phi, chính là đạo diễn bộ phim kia của Lạc Ương Ương.” Hoa Nhất Phi đầu kia điện thoại, tự giới thiệu nói