Không được, tuyệt đối không thể cho anh biết!
Giờ này khắc này, nỗi lòng của Lạc Ương Ương có thể nói là bách chuyển thiên hồi, phức tạp không thôi.
“Được, em là nóng.” Phong Ngật thấy Lạc Ương Ương trừng mắt to, đỏ ửng trên mặt lại trước sau không rút xuống, tươi cười lớn hơn nữa, “Bởi vì thẹn thùng cho nên mới nóng.”
Thật ra anh có chút tò mò.
Không phải Lạc Ương Ương đã ở cùng một chỗ với anh hai anh sao?
Đã như vậy, còn sẽ thẹn thùng?
“Em không có!” Lạc Ương Ương gấp đến độ sắp dậm chân.
Lần đầu tiên cô phát hiện, Phong Ngật lại còn có sở thích trêu cợt người khác.
“Được được, em chỉ là nóng, đơn thuần bởi vì mặt trời quá cường liệt cho nên nóng.” Phong Ngật cười khẽ trấn an Lạc Ương Ương.
Sau khi anh nói xong, tay phải duỗi ra trực tiếp gác ở bả vai Lạc Ương Ương, ôm cô: “Anh ba mang em đi ăn cơm chiều, em muốn ăn cái gì?”
Vấn đề ăn cái gì này, một khi từ trong miệng Phong Ngật nói ra, Lạc Ương Ương liền không thể hiểu được nghĩ tới câu nói kia của Phong Thánh, ‘ ăn em. ’
Trong phút chốc.
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương hồng đến đáng sợ, cô suy nghĩ cái gì!
Trong hoảng sợ, Lạc Ương Ương vội vàng nhéo đùi của mình, muốn dùng đau đớn để chính mình hạ nhiệt độ.
Véo đến quá tàn nhẫn, cô đau đến hút ngược một ngụm khí lạnh: “Hít……”
Nghe được Lạc Ương Ương thấp giọng đau ngâm, Phong Ngật theo phản xạ cúi đầu nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
Lạc Ương Ương đau đến vặn vẹo ngũ quan, biểu tình thống khổ lập tức thu liễm, trong chớp mắt liền thay tươi cười xinh đẹp: “Ăn cái gì cũng được!”
Cố nén thịt đau kim đâm trên đùi, trong lòng Lạc Ương Ương đang lên tiếng kêu thảm.
Đau chết cô!
Sớm biết vừa rồi liền không véo dùng sức như vậy!