Phong Hành vẫn luôn đang quan sát Phong Thánh, lại phát hiện Phong Thánh đến mí mắt cũng không động một chút, đến bây giờ cũng không có chút phản ứng.
Anh cũng không tin Phong Thánh có thể vẫn luôn trầm ổn.
“Đi!” Phong Hành đột nhiên đứng dậy, còn lôi kéo Lạc Ương Ương đi ra ngoài, “Nếu chúng ta đều nhàm chán, vậy anh dẫn em đi chơi!”
“Phong Hành.” Bút máy trong tay để lên văn kiện, Phong Thánh ngẩng đầu lên.
Động tác Phong Hành kéo cô quá nhanh, Lạc Ương Ương còn chưa kịp giãy giụa, Phong Hành liền giống như cô, đột nhiên dừng thân hình lại.
Giọng nói Phong Thánh lãnh trầm trước sau như một, âm điệu cũng không có nâng cao bao nhiêu.
Nhưng Lạc Ương Ương nghe thấy anh kêu tên Phong Hành, trong lòng liền đột nhiên run lên, một cử động nhỏ cũng không dám đứng ở tại chỗ.
Mắt đào hoa của Phong Hành hiện lên một chút ánh sáng, đó là nụ cười tà âm mưu thực hiện được.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thánh, cười đến càng thêm tà mị: “Anh hai có việc?”
Phong Thánh không trả lời Phong Hành, cũng không nhìn Phong Hành, tầm mắt trầm lãnh của anh, rơi xuống trên tay Phong Hành nắm Lạc Ương Ương.
Mắt lạnh của Phong Thánh trầm tĩnh, nhưng Lạc Ương Ương lại cảm thấy mu bàn tay nóng rực giống như bị kim đâm.
Sau khi nhận thấy được tầm mắt của Phong Thánh, lúc này cô mới phát hiện Phong Hành còn nắm tay cô, theo bản năng liền dùng lực rút tay mình về.
Trên tay trống không, mắt đào hoa của Phong Hành chuyển một cái, tầm mắt nhìn kỹ liền liếc về phía Lạc Ương Ương.
Phong Thánh còn chưa nói cái gì, Lạc Ương Ương liền theo phản xạ rút tay về.
Cô rất sợ Phong Thánh?
Lạc Ương Ương càng tránh Phong Hành, Phong Hành liền càng không muốn buông tha cô.
Chỉ thấy cánh tay anh nhấc một cái, trực tiếp ôm lên bả vai Lạc Ương Ương: “Anh hai, vừa lúc em rảnh, dẫn em gái nhỏ đi ra ngoài chơi anh không ý kiến chứ?”
Sau khi Phong Hành ôm lấy Lạc Ương Ương, bàn tay nắm ở trên vai nhỏ của cô, tất cả xúc cảm dưới tay đều là xương.