Trời còn chưa tối đã đi về phía giường, chắc chắn không phải chuyện tốt!
Phong Thánh muốn đi về phía giường lớn, vừa chuyển phương hướng liền đè Lạc Ương Ương ở trên sô pha: “Không xằng bậy, anh hôn một chút là được rồi.”
“Không……” Lạc Ương Ương muốn kháng nghị, nhưng tất cả kháng nghị, cuối cùng đều bao phủ ở trong môi lưỡi của Phong Thánh.
Khi Lạc Ương Ương và Phong Thánh cọ tới cọ lui xuống lầu, phát hiện trong đại sảnh chỉ có một mình Phong Khải Việt.
Lạc Anh - mẹ của Lạc Ương Ương ở trường học trực ban không trở lại ăn cơm, Phong Ngật mang Phong Diệc Hàm đi bệnh viện còn chưa có trở về.
Bữa cơm chiều này, ngồi ở trên bàn cơm cũng chỉ có ba người.
Sau khi Phong Khải Việt ngồi ở vị trí chủ tọa, Phong Thánh đột nhiên kéo Lạc Ương Ương lại.
“Ngồi ở đây.” Ở ngay trước mặt Phong Khải Việt, Phong Thánh kéo chỗ ngồi bên cạnh anh, vốn nên thuộc về Phong Ngật ra.
Cổ tay Lạc Ương Ương còn bị Phong Thánh nắm, cô không cần ngước mắt cũng có thể cảm giác được, tầm mắt Phong Khải Việt dừng ở trên người bọn họ.
Lúc này, Lạc Ương Ương chỉ cảm thấy lòng bàn tay Phong Thánh truyền tới nhiệt độ làm phỏng người, bỏng rát cổ tay cô.
“Anh hai, đây là vị trí anh ba, em vẫn là ngồi ở đối diện đi.” Lạc Ương Ương nhẹ nhàng tránh một chút, không thể rút về cổ tay mình về, chỉ đành cười ngọt ngào nói với Phong Thánh.
Nhưng mà.
Không đợi cô nói xong, Phong Thánh liền đẩy bả vai cô, ấn cô ở trên vị trí Phong Ngật: “Ngồi ở chỗ này.”
Lạc Ương Ương ngồi như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô hoàn toàn không có dũng khí đi nhìn Phong Khải Việt là thần sắc gì.
Tuy rằng Phong Khải Việt nhìn Lạc Ương Ương và Phong Thánh thêm vài lần, nhưng ông cũng không có nghĩ quá nhiều.
Chỉ là cảm thấy, đứa con trai lớn này của ông, sao đột nhiên trở nên có vị tình người như vậy, còn biết chăm sóc em gái.
Sau khi bắt đầu dùng cơm, Lạc Ương Ương vùi đầu khổ ăn, đôi mắt đều chăm chú vào thức ăn phong phú trên bàn, không đi nhìn hai người đàn ông khác trên bàn cơm chút nào.