Ngón tay vật nhỏ rất dài, lại rất nhỏ bé, giống như nhẹ nhàng gập lại liền sẽ gãy rớt, yếu ớt đến làm người nhịn không được muốn che chở.
“……” Thân thể nhỏ của Lạc Ương Ương ở trong lòng ngực anh cứng đờ, trầm mặc không trả lời.
Cô chính là nghe được, mới có thể bị kích thích đến phun một ngụm nước.
Cô vẫn luôn không đề cập tới, cũng là vì, cô không muốn đi chính thức tìm hiểu vấn đề này.
“Vật nhỏ, chúng ta quen nhau đi.”
Một tiếng ‘ vật nhỏ ’ từ tính trầm ổn, biểu lộ dục vọng chiếm hữu cường đại của Phong Thánh, cũng ám chỉ quyền sở hữu của anh với Lạc Ương Ương.
Anh muốn cô, cô cũng chỉ có thể là của anh.
“……” Phong Thánh lại lặp lại một lần nữa, làm trong lòng Lạc Ương Ương trầm xuống, càng trầm mặc.
Phong Thánh nói muốn quen nhau?
Hai người bọn họ quen nhau?
Chỉ dựa vào quan hệ gia đình phức tạp của hai người bọn họ, phải quen nhau như thế nào?
Anh điên rồi sao!
“Hửm?” Qua hồi lâu cũng không chờ được câu trả lời của Lạc Ương Ương, Phong Thánh vén tóc dài ở sườn mặt cô ra đến sau tai, nhẹ nhàng cắn một ngụm ở trên vành tai trắng nõn của cô.
“Ưm……” Chỗ lỗ tai mẫn cảm bị ái muội cắn lên, thân thể Lạc Ương Ương run lên, bả vai nhỏ e lệ co rúm lại, “Đừng cắn.”
Phong Thánh thật sự không cắn, chỉ ái muội ngậm ở trong miệng.
Trêu chọc quá mức mẫn cảm, kích thích đến đầu nhỏ của Lạc Ương Ương hơi nghiêng lên, muốn để cho Phong Thánh đừng trêu chọc cô, lớn mật hỏi: “Phong Thánh, có phải đầu óc anh có bệnh rồi không?”
Động tác đốt lửa của Phong Thánh chợt ngừng lại, nhìn hàng mi dài run lên run lên của vật nhỏ, anh nhíu mắt đen lại, hơi dùng sức lại cắn một ngụm xuống.
“A --” Lạc Ương Ương bị trêu chọc đến rốt cuộc nhịn không nổi nữa, tay nhỏ liền nhấc để ở trước ngực anh, dùng sức đẩy ra.
Sau khi đẩy ra, cô mới nhớ tới Phong Thánh không thích cô phản kháng, liền có chút lo lắng anh bạo lực trừng phạt.
Cô linh cơ vừa động, ủy khuất dẩu miệng, nửa làm nũng nửa u oán nhìn anh: “Cắn đau.”