Lạc Ương Ương mới vừa dẫm lên một bậc thang, nghe được tiếng nói của Phong Diệc Hàm, bước chân cô chợt ngừng, chậm rãi quay đầu nhìn lên trên.
Phong Ngật một thân âu phục màu đen, tây trang phẳng phiu đứng ở bậc thang, Lạc Ương Ương vừa nhấc đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt nhìn xuống của anh.
Trầm mặc, lan tràn giữa ba người ở cầu thang này.
Phong Ngật vẫn là bộ dáng cao nhã ôn nhuận như ngọc, Lạc Ương Ương nhìn anh, khóc đến chỗ sâu trong hai tròng mắt màu đỏ tươi, sớm đã không có tình tố không hiểu ngày trước.
Lạc Ương Ương biết, tình cảm của Phong Ngật và Phong Diệc Hàm khá tốt.
Hiện tại lại bị anh nhìn thấy, cô và Phong Diệc Hàm nổi lên xung đột.
Cô không biết Phong Ngật sẽ nghĩ như thế nào, cũng không muốn quản anh rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào.
Lạc Ương Ương vẻ mặt hờ hững thu hồi tầm mắt, xoay người lên lầu quẹo vào hành lang lầu ba, chỉ còn lại một thân ảnh thanh lệ vân đạm phong khinh.
Nhìn bóng dáng Lạc Ương Ương an tĩnh xoay người, mắt ôn nhuận của Phong Ngật khẽ nhúc nhích, không khỏi cảm thấy, giống như có cái gì đó không giống.
Phong Diệc Hàm có chút kinh ngạc chớp đôi mắt vài cái, Lạc Ương Ương liền như vậy dễ như trở bàn tay rời đi, Phong Ngật lại có thể không nói gì hết?
Chỉ còn hai người giữa cầu thang, mặt Phong Diệc Hàm ủy khuất, đi từng bước một về phía Phong Ngật trên lầu: “Anh ba, em gái vừa rồi đẩy em, em thiếu chút nữa liền ngã xuống lầu.”
Phong Ngật nhìn Phong Diệc Hàm vẻ mặt ủy khuất, đột nhiên sẽ không bao giờ muốn nhìn lần thứ hai nữa, phản cảm đến nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Phong Diệc Hàm muốn dán lên Phong Ngật tố khổ, lại thấy khi Phong Ngật xuống lầu đi đến trước mặt cô, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, dẫm bước chân cao quý phi phàm tiếp tục xuống lầu.
Nghiêng thân mà qua, Phong Diệc Hàm bi thương thật sâu, anh ba lại có thể xem nhẹ cô, còn xem nhẹ hoàn toàn như vậy.
“Anh ba anh đi đâu?” Sau khi kinh ngạc, Phong Diệc Hàm không cam lòng nhanh chóng xoay người, bắt một cái đã bắt được cánh tay Phong Ngật.
Sao anh ba có thể không để ý tới cô chứ?
Chuyện này không có khả năng!