Lại không để cửa của cô vào mắt, đây cũng là cửa nhà họ Phong của anh.
Chính cửa nhà anh tệ như vậy, biện pháp an toàn kém như vậy, còn tới khinh bỉ cô, quả thực không có thiên lý.
“Tôi còn chưa có làm gì, cô lui cái gì mà lui?” Ngón tay thon dài của Phong Thánh để ở trên nút áo âu phục, vừa cởi nút ra vừa đi về phía Lạc Ương Ương.
“Tôi lại không ngốc, nếu anh làm cái gì, tôi còn có thể có cơ hội lui ra sao?” Lạc Ương Ương hoảng sợ nhìn động tác cởi nút áo của Phong Thánh.
Anh cởi quần áo làm gì?
Dưới lầu nhiều người như vậy, Phong Thánh sẽ không xằng bậy, đúng không?
“Không có.” Phong Thánh hơi nhếch môi lạnh, áo khoác âu phục tiện tay ném ở trên sô pha.
Không phải vừa rồi vật nhỏ cười đến rất ngọt sao?
Hiện tại mới biết được phải cố kỵ anh, quá muộn.
“Phong Thánh!” Lạc Ương Ương liên tục lui về phía sau, kinh hoảng chỉ vào cửa ban công chưa đóng, “Dưới lầu nhiều người nhìn như vậy, anh đừng xằng bậy!”
“Đây là lầu ba, bọn họ nhìn không tới.” Nút áo sơ mi trắng tinh xảo, Phong Thánh đã cởi ra một nửa.
Hơi lộ ra ngực rắn chắc, đường cong cơ bắp có thể nói là hoàn mỹ.
“Nhưng bọn họ sẽ nghe được!” Lạc Ương Ương lại không muốn đối mặt, cô cũng nhìn ra Phong Thánh muốn làm gì.
Cầm thú!
Đại cầm thú tinh trùng lên não!
“Yên tâm, cô kiên nhẫn một chút, đừng kêu quá lớn tiếng, bọn họ không nghe được.” Phong Thánh liếc mắt bức màn di động, cửa thủy tinh ban công mở rộng ra, cũng không có ý tứ tiến đến đóng lại.
“Anh! Biến thái!” Theo áo sơmi Phong Thánh rơi xuống đất, Lạc Ương Ương biết cô là chạy trời không khỏi nắng.
Vì chừa cho chính mình chút mặt mũi và tôn nghiêm, cô bước nhanh nhằm về phía ban công.
Ít nhất, cô muốn đóng cửa ban công lại, kéo bức màn lên.