Sau khi anh thu hồi chân còn đạp lên trên má Giang Hải Phong, lúc này mới nhìn về phía Á Tuyền, lãnh đạm nói: “Làm trở ngại chứ không giúp được gì.”
“Sao tôi lại làm trở ngại chứ không giúp được gì?” Lực chú ý của Á Tuyền đã chuyển tới trên người Lạc Ương Ương và Phong Thánh, khi đi đến trước mặt Mã Phong hơi rùng mình liếc mắt anh ta một cái, “Đợi chút lại thu thập anh!”
“……” Mã Phong bình thản ung dung liếc Á Tuyền, ai thu thập ai còn chưa nhất định.
“BOSS.” Á Tuyền đi đến trước giường, móc từ áo khoác âu phục ra một cuộn băng vải, đưa cho Phong Thánh, “Rút đi.”
Có băng vải cầm máu có thể cầm máu, BOSS liền không cần lo lắng sau khi rút dao găm, không có biện pháp cầm máu cho Lạc Ương Ương.
Mã Phong nhìn Á Tuyền như biến ma thuật biến ra một cuộn băng vải, khẽ cau mày một chút.
Sao Á Tuyền sẽ mang theo băng vải bên người?
Anh ta bị thương?
Giống như nhận thấy được tầm mắt Mã Phong đánh giá trên dưới anh, Á Tuyền quay đầu lại nhìn về phía anh ta, tùy ý giơ tay vỗ xuống lồng ngực của anh, không tiếng động ám chỉ anh không có việc gì.
Có việc cũng là việc nhỏ, không cần lo lắng.
Phong Thánh nhìn băng vải trong tay Á Tuyền, bàn tay to liền duỗi về phía vai phải của Lạc Ương Ương.
Anh không có chút do dự, nắm lấy chuôi dao găm liền đột nhiên rút lên trên.
“A……” Lạc Ương Ương ngất xỉu, bỗng nhiên đau tỉnh.
Theo dao găm rời khỏi thân thể Lạc Ương Ương, một luồng máu tươi nhỏ cũng phun lên trên, Á Tuyền cầm dây cột vội vàng giúp cô băng bó cầm máu.
Lạc Ương Ương bị đau nhức cường ngạnh đau tỉnh, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ đều đau đến nhăn lại một chỗ.
Trong tầm mắt mê mang, cô nhìn thấy trước giường có bóng người, cô tưởng là những gã đàn ông thô lỗ, theo bản năng vung cánh tay giãy giụa lên: “Tránh ra!”
“Ương Ương!” Dao găm nhiễm máu tiện tay đặt ở mép giường, Phong Thánh tay mắt lanh lẹ bỗng nhiên bắt lấy đôi tay múa may của Lạc Ương Ương, “Là tôi, Phong Thánh, không có việc gì, không có việc gì.”