Cô và Phong Diệc Hàm, hiện tại là không ai muốn nhìn thấy ai, nếu không có việc gì, khẳng định Phong Diệc Hàm sẽ không tới đây để hai người chán ghét nhìn nhau.
Lạc Ương Ương vừa hỏi, tiếng cười to của Phong Diệc Hàm đột nhiên im bặt.
“Cô trước xuống dưới cho tôi!” Bởi vì Lạc Ương Ương đứng ở ghế mây, Phong Diệc Hàm nhìn cô phải ngẩng đầu lên, cô ta cười xong liền không vui.
Muốn cho cô nhìn lên Lạc Ương Ương?
Không có cửa đâu!
“Không xuống! Cô có thể làm gì?” Tính tình Lạc Ương Ương ương bướng, lập tức khoanh tay trước ngực, vốn là chiếm cứ địa vị cao nhìn xuống cô ta từ trên cao, giờ càng là nhướng mắt nhìn xuống Phong Diệc Hàm.
Bảo cô xuống, cô liền xuống?
Tưởng bở!
Phong Diệc Hàm giận không thể át ngửa đầu trừng mắt nhìn Lạc Ương Ương.
Nếu cô kiên quyết kéo Lạc Ương Ương xuống dưới, hai người tám chín phần mười sẽ đánh nhau.
Đây dù sao cũng là ở nhà họ Phong, không phải ở bên ngoài, cô ta không muốn làm ra động tĩnh quá lớn.
Kết quả là, Phong Diệc Hàm vòng qua ghế mây, chân vừa nhấc cũng sải bước lên đằng ghế.
“Hừ!” Phong Diệc Hàm cùng Lạc Ương Ương giống nhau đứng ở đằng ghế, khiêu khích nhìn Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương phía trước liền cuốn súc ngồi ở đằng ghế hình dài hẹp, cô là cởi giày, Phong Diệc Hàm trực tiếp mang giày cao gót liền dẫm lên.
Nhìn một màn này, Lạc Ương Ương âm thầm tức giận nghĩ, gót giày cao gót thon dài của Phong Diệc Hàm tốt nhất là giẫm ở trên ghế mây, rút cũng không rút ra được.
Cô còn muốn nằm trên ghế dài đọc sách đấy, cứ như vậy bị Phong Diệc Hàm dẫm ô uế.
“Lạc Ương Ương, có phải cô quấn lấy anh hai làm sinh nhật cho cô không?” Phong Diệc Hàm vừa lên liền chất vấn, mang theo phẫn nộ chất vấn.
Anh hai công việc bận rộn như vậy, sao có thể sẽ chủ động đưa ra muốn làm sinh nhật cho Lạc Ương Ương?
Khẳng định là Lạc Ương Ương quấn quít chặt lấy xin anh hai làm cho cô ta!