“Tết nhất đều không cho người qua năm an ổn, nhìn đám cháu trai các người thêm phiền, cút ra ngoài hết cho ta!” Lão gia tử nhìn mấy vãn bối trong sảnh, sư tử rống đột nhiên rống lên một tiếng.
Vừa nghe thấy có thể rời đi, Lạc Ương Ương lại chớp mắt vài cái, lông mi dày đậm vô tội run rẩy.
Vậy liền xong rồi?
Cũng may cũng may, cô còn tưởng rằng lão gia tử muốn gia pháp hầu hạ chứ.
Phong Thánh hơi gật đầu ra hiệu một chút, sau đó, tay trái anh tiện tay bắt một cái, nhìn cũng không cần nhìn liền tinh chuẩn bắt được tay nhỏ của Lạc Ương Ương.
Đang lúc Lạc Ương Ương bị nắm đến mày động một cái, trong lòng cả kinh, Phong Thánh dắt cô liền xoay người, không che không dấu không chút sợ hãi đi ra ngoài.
Động tác nho nhỏ này của Phong Thánh, chấn động Lạc Ương Ương đến can đảm đều sắp nát.
Anh làm gì!
Sao có thể nắm tay cô!
Anh rất sợ người khác không biết quan hệ chân thật giữa bọn họ đúng không!
Chỉ là, trong lòng Lạc Ương Ương rít gào như thế nào nữa, dưới tình huống nơi tay bị nắm chặt, miến cho làm ra động tĩnh càng lớn hơn, làm càng nhiều người ghé mắt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo xoay người đi ra ngoài.
Hành động này của Phong Thánh, lúc dắt tay, thật đúng là không mấy ai thấy, nhưng khi Lạc Ương Ương theo sát anh đi ra ngoài, không ít trưởng bối đều thấy hai người bọn họ nắm tay một chỗ.
Lão gia tử nhíu đôi mắt già nua lại, tầm mắt nhìn kỹ, thẳng tắp dừng trên tay nắm một chỗ của hai người.
Phong Khải Việt càng cau mày, mạch nước ngầm bách chuyển thiên hồi trong lòng càng mãnh liệt.
Lúc trước ông từng ám chỉ với Phong Thánh, anh còn to gan như vậy, là cố ý hay là vô tình?
Suy nghĩ của Phong Thánh rất đơn giản, chuyện của anh và Lạc Ương Ương, sớm muộn gì cũng phải công khai, hiện tại anh chỉ là tự cấp tiêm mũi dự phòng cho trưởng bối nhà họ Phong.
Một, để cho bọn họ biết, anh đối với Lạc Ương Ương - em gái kế này, là thật sự tốt.
Hai, nếu bọn họ nghĩ loạn nhiều, dù sao cũng không có khả năng giáp mặt hỏi anh và Lạc Ương Ương, để cho bọn họ suy đoán đi.