Khi sắp mở cửa ra, anh đột nhiên xoay người, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Phong Thánh: “Anh hai, Hàm Hàm bị phỏng nằm viện, anh muốn đi thăm cô ấy không?”
Phong Thánh nhìn về phía Phong Ngật, không nóng không lạnh trả lời: “Đâu có chuyện gì liên quan tới anh?”
Phong Diệc Hàm còn ở trước mặt anh, vu tội vật nhỏ làm phỏng cô ta, muốn anh đi thăm cô ta?
Không có cửa đâu.
“……” Tuy rằng trong lòng sớm biết rằng Phong Thánh sẽ là câu trả lời này, nhưng Phong Ngật vẫn là nghẹn lòng một chút, “Coi như em chưa nói.”
Sau đó.
Phong Diệc Hàm không biết là chột dạ, hay là nguyên nhân khác, sau khi cô ta lấy cớ bị phỏng nằm viện, vẫn luôn không trở về nhà họ Phong ở.
Thẳng đến trước đêm ăn tết, cô ta mới trở về nhà họ Phong lần nữa.
Lạc Ương Ương ngoại trừ lúc ăn cơm sẽ chạm mặt với cô ta, thời gian còn lại đều tận lực tránh cô ta, hai người cũng không phát sinh xung đột gì nữa.
Đêm 30 hôm nay, gia đình vui vẻ đại đoàn viên.
Phong Khải Việt mang theo một nhà già trẻ trở về cổ trạch Phong thị, một tư gia vườn hoa lớn tọa lạc ở bờ sông đế đô.
Vườn hoa chung quanh gieo trồng một tảng lớn trúc xanh, ngăn cách ồn ào náo động của đô thị, bao vây toàn bộ cổ trạch ở trong không khí an bình tường hòa.
Kiến trúc phục cổ kiểu Trung Quốc đại khí mênh mông, mỗi một hành lang đều tản ra hương vị cổ xưa nồng đậm.
Ở đô thị phồn hoa náo nhiệt tự như ngợp trong vàng son, đột nhiên nhìn thấy một tòa kiến trúc phong cách cổ say lòng người, tản ra cảm giác lịch sử dày nặng,
Lạc Ương Ương chỉ liếc mắt một cái liền thích tòa cổ trạch này.
“Thích nơi này sao?” Hành lang gấp khúc thật dài, Phong Thánh đi tới từ phía sau Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương quay đầu lại, Phong Thánh tây trang phẳng phiu liền ánh vào mi mắt.
Dáng người đĩnh bạt của anh, không nhanh không chậm đi về phía cô.
Trong hành lang gấp khúc giấy cắt hoa, anh giống như là đi ra từ trong bức họa cuộn tròn lịch sử, bổ sông dài lịch sử ra, tháng đổi năm dời chỉ vì cô mà đến.