“Buông tôi ra!” Trong lòng Lạc Ương Ương biết không ổn, ý đồ hô to dậm rớt áp chế giam cầm cô.
Nhưng ở dưới áp chế mạnh mẽ của đám đàn ông cường tráng, cô hoàn toàn không nhúc nhích được.
Giang Hải Phong giơ tay lau mặt trái của mình, cũng chính là mặt bị chiếc giày Lạc Ương Ương đánh lên.
Dao găm một lần nữa nắm trong tay anh ta, nửa cong lưng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương: “Xương đùi của tao bị Phong Thánh đánh gãy, mày biết tao ở bệnh viện chịu bao nhiêu đao không?”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Giang Hải Phong rất giống ác quỷ mới bò ra từ địa ngục.
Lạc Ương Ương vừa định nói, anh ta là gieo gió gặt bão, lúc trước nếu không phải anh ta muốn ** cô, Phong Thánh sẽ không động thủ.
Nhưng miệng cô há lớn, ra khỏi miệng lại là tiếng kêu thảm thiết sợ hãi: “Á --”
Lạc Ương Ương chỉ cảm thấy vai phải đau nhức một trận, đau đớn kịch liệt đâm vào cốt tủy, đau đến trước mắt cô tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lưỡi dao găm sắc bén tàn nhẫn đâm xuống, ánh mắt Giang Hải Phong điên cuồng nhìn đầu vai Lạc Ương Ương, nháy mắt tuôn ra một cổ máu màu đỏ tươi.
Liền khi Giang Hải Phong muốn rút dao găm ra, lại đâm Lạc Ương Ương mấy đao.
Gã đàn ông vẫn luôn canh giữ ở ngoài nhà xưởng ngoại không lên lầu, đột nhiên bịch bịch bịch chạy lên lầu, vừa chạy vừa hô lớn: “Lão đại! Không tốt, có rất nhiều xe đen lái tiến vào!”
“Mày nói cái gì?” Tay muốn rút dao găm của Giang Hải Phong liền thu lại, quay đầu lại nhìn về phía gã đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào.
Xe đen?
Rất nhiều?
“Ít nhất bảy tám chiếc xe việt dã màu đen!” Gã đàn ông bởi vì chạy trốn quá nhanh, hơi thở còn có chút gấp,hắn chỉ vào phương hướng xe đen tới, cẩn thận nói, “Hơn nữa……”
“Hơn nữa cái gì?” Giang Hải Phong bạo nộ quát.
Đã là khi nào, còn chậm chạp lề mề, tìm chết à!
“Hơn nữa, em nhìn rất giống là xe của quân đội.” Gã đàn ông một hơi nói ra nghi hoặc của mình.