Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm cái dĩa không trên bàn, không biết ngồi phát ngốc bao lâu.
Ngước mắt nhìn về phía vườn hoa vẫn náo nhiệt như cũ, cô muốn lại liếc mắt nhìn Phong Ngật một lần cuối cùng, sau đó liền đi về phòng.
Mắt to của cô chuyển động, tìm một vòng ở trong vườn hoa lớn.
Đợi khi cô nhìn thấy Phong Ngật, lại phát hiện anh mang theo cười nhạt ôn nhuận, đang đi về chỗ trong góc của cô.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lạc Ương Ương căng thẳng, chẳng lẽ Phong Ngật là đi về phía cô?
Khẩn trương, Lạc Ương Ương liền muốn đi, ánh mắt cô lập loè nhanh chóng đứng lên.
“Ương Ương!” Phong Ngật thấy Lạc Ương Ương đột nhiên đứng dậy, như là muốn đi, vội vàng lên tiếng gọi cô lại.
Thân thể nhỏ của Lạc Ương Ương cứng đờ, trong lòng trầm xuống, khẩn trương đến nắm chặt nắm tay nhỏ một chút, bởi vì quá dùng sức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô khiến chính mình bình tĩnh lại bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ khẩn trương cuối cùng treo một nụ cười ngọt ngào: “Ngật học trưởng.”
“Một năm không gặp, Ương Ương của chúng ta lại trưởng thành không ít.” Phong Ngật đã đi tới, nâng tay lên liền tự nhiên mà nhẹ xoa đầu nhỏ của Lạc Ương Ương.
Đỉnh đầu tựa hồ truyền đến ấm áp từ bàn tay của anh, Lạc Ương Ương nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của anh.
Chút ý cười doanh doanh ôn nhu nơi khóe miệng kia, làm cô không tự giác đỏ bừng mặt, e lệ cúi đầu nhỏ xuống: “Vâng.”
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
Tim đập thật nhanh, sắp nhảy ra lồng ngực.
“Ương Ương.” Nhìn Lạc Ương Ương dùng đỉnh đầu đối diện anh, Phong Ngật nhéo cằm cô, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của cô lên, “Hoan nghênh em đi vào nhà họ Phong.”
Lạc Ương Ương bị bắt nâng mặt lên, liếc mắt một cái nhìn thấy ánh mắt ôn nhuận lại nghiêm túc của Phong Ngật.
Không trộn lẫn bất kỳ bất thiện gì, là chân thành hoan nghênh cô đến.
“Cám ơn Ngật học trưởng.” Cái mũi Lạc Ương Ương đau xót, đột nhiên có chút cảm động.