Phong Diệc Hàm hơi cong eo, muốn chạm lại không dám chạm vào cẳng chân bị phỏng của mình, nghẹn ngào khóc lóc kể lể nói.
“……” Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm vu oan hãm hại cô, nhíu mày đẹp lại, một đôi mắt to càng lúc càng lạnh băng.
Hôm nay cô xem như hoàn toàn thấy rõ, Phong Diệc Hàm không giết chết thề không bỏ qua đúng không!
Phong Thánh lập tức đi vào đại sảnh, Phong Diệc Hàm thấy anh nhìn cô ta, lại không nói câu nào.
Cô ta hít hít cái mũi, khóc đến càng ủy khuất: “Anh hai……”
Bị nước sôi mới vừa nấu làm phỏng, Phong Diệc Hàm là thật sự đau.
Nhưng cô ta cố nén không la lối khóc lóc dậm chân, chính là muốn cho Phong Thánh đáng thương cô ta, tiếp đó thiên vị cô ta.
Nhưng mà, vì sao anh không nói một lời cái gì cũng không nói?
Là cô thoạt nhìn còn chưa đủ ủy khuất sao?
“Anh hai……” Khuôn mặt xinh đẹp của Phong Diệc Hàm khóc tang.
Mặt xinh đẹp hoa lê đẫm mưa tội nghiệp nhìn Phong Thánh, ủy khuất đến gọi là nhìn thấy mà thương.
Lạc Ương Ương thấy thế, trong lòng lập tức dâng lên một cổ lửa giận xông thẳng phía đỉnh.
Phong Diệc Hàm đây là ác nhân cáo trạng trước, thật đúng là vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Mệt cô ngay từ đầu còn muố nhắc nhở Phong Diệc Hàm đừng để bị nước sôi phỏng đến.
Hiện tại, cô ngược lại muốn hoài nghi Phong Diệc Hàm có phải cố ý đổ nước, muốn làm phỏng cô ta không.
Phong Thánh nhìn Phong Diệc Hàm khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, mày lạnh nhẹ nhíu, mắt đen lạnh đến giống như hàn băng lạnh lẽo, nhiễm vài tia chán ghét.
Sau khi nhìn Phong Diệc Hàm kỹ thuật diễn sứt sẹo diễn xong, mắt lạnh của Phong Thánh chuyển một cái.
Khi ánh mắt lãnh trầm dừng ở trên người Lạc Ương Ương, đuôi lông mày khóe mắt của anh lập tức nhu hòa không ít.
Phát hiện ánh mắt của Phong Thánh, tầm mắt Lạc Ương Ương cũng từ trên người Phong Diệc Hàm, chuyển dời đến trên mặt anh.