Ương Ương bị bắt cóc?
Không có người nói qua chuyện này với ông, Lạc Anh hẳn là cũng không biết.
“Đúng.” Phong Thánh lạnh giọng đáp lời.
Lúc trước mở họp, nhiều cao tầng công ty đều nghe được, cái này cũng không có gì phải che dấu.
Lạc Ương Ương đang nghe đến khẩn trương, sườn xám lại bị người khẽ động một chút, cô vừa cúi đầu, liền nhìn thấy Phong Tử Mục mắt trông mong nhìn cô, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Làm gì?”
“Chị dâu lớn, em muốn nhìn một chút.” Phong Tử Mục cũng nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ bên trong kia khóc đến quá thảm, quá khiếp người, lông tơ bé đều dựng lên.
“Không thể xem lâu quá nha.” Cùng lúc Lạc Ương Ương nhẹ giọng dặn dò, dùng một chút lực liền bế Phong Tử Mục lên.
Phong Tử Mục ghé vào ven cửa sổ khắc hoa, thật cẩn thận nhìn vào trong.
Trưởng bối nhà họ Phong đều ở đại sảnh, một đám sắc mặt đều không tốt lắm.
Cũng đúng, tết nhất bị người tìm tới cửa nháo, ai có thể có tâm tình tốt.
Tầm mắt Phong Ngật liếc xéo một cái, đúng lúc liếc thấy đầu nhỏ của Phong Tử Mục ghé vào bên cửa sổ, lập tức mắt hung tàn bắn xuyên qua.
Ở bên ngoài nghe là được rồi, nhìn cái gì mà nhìn!
Phong Tử Mục vốn là đang quan sát tình huống đại sảnh, rất nhanh phát hiện Phong Ngật đang trừng bé, bé sợ tới mức đầu co rụt lại, lập tức biến mất ở cửa sổ.
“Làm sao vậy? Bị phát hiện?” Lạc Ương Ương đứng kề sát tường, cũng không có nhìn vào.
“Vâng, bị anh Ngật thấy được, anh ấy trừng em, làm em sợ muốn chết.” Tay nhỏ thịt đô đô của Phong Tử Mục che ngực của mình lại, một bộ dáng lá gan đều sắp dọa vỡ.
Sau khi Lạc Ương Ương buông Phong Tử Mục, nghe được đại sảnh lại truyền ra âm thanh.
“Bắt cóc Lạc Ương Ương chính là ai?” Biểu tình ba Giang càng ngưng trọng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phong Thánh.
Ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, cũng trong nháy mắt hoàn toàn bắn về phía Phong Thánh.
Ngồi ở đây đều có một cái đầu thông minh, tuy rằng bọn họ nghe không nói, nhưng đầu óc cũng không ngừng suy nghĩ một khắc.