Trên mặt Lạc Ương Ương chợt 囧, cô cảm thấy đây đã không phải nổi bật, mà là mất mặt xấu hổ.
Phong Thánh ở trong đám người vốn là tồn tại hạc trong bầy gà, hơn nữa khí tràng bản thân anh cường đại lãnh khốc khiếp người, di động ánh vàng rực rỡ cũng là tôn quý phi phàm.
Anh tự phụ từ đầu đến chân, trên di động vàng kim anh giơ lên bên tai, lại đột ngột dán một nhân vật phim hoạt hình ấu trĩ.
Lúc này ở trong đám người, Lạc Ương Ương mới rõ ràng cảm nhận được, vì sao Phong Thánh hỏi cô, Đôrêmon phù hợp với anh sao.
Đây đâu chỉ là không phù hợp, quả thực là khác nhau như trời với đất!
Trong lúc cảm khái, tiếng nói nhỏ khẽ khẽ hơi hưng phấn ở bên cạnh, cũng nhảy vào lỗ tai Lạc Ương Ương.
“Không nghĩ tới Phong Thánh lãnh khốc như vậy, cũng sẽ thích đôrêmon, đây ngược lại rất manh nha!”
“Vì sao anh ấy không phải dán HelloKitty? Tôi cảm thấy HelloKitty đang yêu hơn đôrêmon nhiều.”
“Trời, Phong Thánh như vậy càng làm cho người ta không thể tự kềm chế, rất muốn gả cho anh.”
“Gả? Cô thì coi như xong đi!”
“Cô có ý tứ gì? Sao tôi lại không thể gả cho Phong Thánh? Gia thế bối cảnh nhà tôi và anh ấy không cần quá môn đăng hộ đối được không!”
“Cắt…… Không biết tự lượng sức mình!”
“……”
Nhóm danh viện nói trở mặt liền trở mặt thấp giọng nói chuyện với nhau, Lạc Ương Ương nghe đến một trận ác hàn.
Phong Thánh vương bát đản kia thì có cái gì tốt chứ?
Một người hai người muốn gả cho anh như vậy, tất cả đều là đầu óc có vấn đề.
Phong Thánh tự nhiên cũng đã nhận ra tầm mắt khác thường quanh mình, nhưng anh trấn định tự nhiên nói điện thoại, giống như không thấy được.
Sau khi buông di động, mắt lạnh đảo qua, ở trong vườn hoa lớn như vậy, tinh chuẩn tìm kiếm được thân ảnh nhỏ của Lạc Ương Ương rồi.