Tuy rằng cô và Phong Thánh từng lăn khăn trải giường rất nhiều lần.
Nhưng mà!
Trước nay đều không phải cô chủ động muốn lăn!
“Cô cho rằng tôi sẽ tin?” Diệp Sa Nghiên khinh thường, còn mang theo một tia hận ý, “Nếu cô và Phong Thánh không có gì, Phong Thánh có thể nhảy xuống biển cứu cô?”
“Tôi chết đuối, dù sao cũng phải có người xuống biển cứu tôi chứ? Chẳng lẽ các người còn có thể trơ mắt nhìn tôi chết ở trong biển?” Lạc Ương Ương ý đồ giải thích.
Mạng người quan trọng, lúc ấy trên du thuyền nhiều người như vậy, cho dù không phải Phong Thánh, cũng sẽ có những người khác xuống biển cứu cô.
“Cô cho rằng Phong Thánh là loại người xen vào chuyện của người khác?” Diệp Sa Nghiên chút nào không cho rằng giải thích của Lạc Ương Ương có lực thuyết phục, “Còn có, sau khi cứu cô lên, Phong Thánh còn giúp cô làm hô hấp nhân tạo!”
Đây mới là thứ Diệp Sa Nghiên để ý nhất, hận Lạc Ương Ương nhất.
Phong Thánh cũng không để phụ nữ tới gần bên người anh một mét, cho dù là phong Diệc Hàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh lại có thể hôn Lạc Ương Ương!
“Lúc ấy tôi đều hôn mê, hô hấp nhân tạo là phương pháp cứu trị bình thường!” Lạc Ương Ương không cần nghĩ ngợi đấu lý.
Sau khi cứu chết đuối lên bờ, hô hấp nhân tạo hết sức bình thường, Diệp Sa Nghiên cần phải nắm không buông ư?
“Phong Thánh lại không phải bác sĩ! Vốn dĩ Thuần Vu Thừa muốn giúp cô làm ấn ngoại lực, là Phong Thánh ngăn cản anh ta!”
Diệp Sa Nghiên có chút kích động.
Cô quen Phong Thánh nhiều năm như vậy, chưa từng có phụ nữ hưởng thụ phần vinh hạnh đặc biệt này.
Nếu chỉ là em gái kế đơn thuần, vì sao Phong Thánh không cho bác sĩ Thuần Vu Thừa kia cứu Lạc Ương Ương?
Ngược lại là người làm anh hai như anh, tự mình làm hô hấp nhân tạo cho Lạc Ương Ương, đây hợp lý sao?
Nói thông được sao?