Phong Thánh lắc đầu cũng đi về phía cô.
“Tôi không thể ở sao?” Lạc Ương Ương tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Phong Thánh không cần nghĩ ngợi trả lời.
“……” Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh từng bước tới gần, tâm tình hơi trầm xuống.
Cho nên, Phong Diệc Hàm thật là bởi vì, cô ở cách vách Phong Thánh mới tức giận.
Phong Diệc Hàm, thật là thích Phong Thánh.
Phong Thánh đi đến trước mặt Lạc Ương Ương thì dừng lại.
Thấy cô hơi cúi thấp đầu dưa nhỏ, không biết suy nghĩ cái gì, ngón tay thon dài nhéo cằm nhỏ của cô liền nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên.
Lạc Ương Ương bị bắt ngẩng đầu, mí mắt hơi nâng lên, khó hiểu nhìn anh: “Làm gì?”
Phong Ngật và Phong Diệc Hàm đều ở trên lầu, trong nhà nhiều người, cũng liền càng nguy hiểm, Phong Thánh sao lại động tay động chân.
Phong Thánh nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương hai giây, cúi đầu liền hôn lên.
“……” Hơi thở quen thuộc vừa hít vào phổi, trên môi cũng truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc.
Lạc Ương Ương vừa định đẩy Phong Thánh ra, kết quả anh nhẹ mổ một ngụm liền thối lui.
Sau đó, anh buông cô ra, cứ như vậy liền đi.
Lạc Ương Ương bĩu môi, Phong Thánh vương bát đản này, chơi cô sao?
“Nhanh lên, tôi đưa cô đi trường học.” Phong Thánh đi đến cửa thang lầu, đột nhiên nói.
“À.” Lạc Ương Ương vốn dĩ đã sắp đến trễ, vội vàng chạy chậm đuổi theo.
Khi Lạc Ương Ương chạy chậm đến cửa cầu thang, bước chân đột nhiên dừng lại.
Trên lầu có âm thanh, cô nghe được Phong Ngật ôn nhu nói: “Hàm Hàm, để anh ba ôm một chút.”
Lầu ba.
Phong Diệc Hàm đi ra khỏi phòng, một đường chạy chậm xông thẳng về phía Phong Ngật ở cửa cầu thang: “Anh ba, em rất nhớ anh!”
Một vội xông đến ôm, Phong Ngật mở hai tay ra ôm, vững vàng tiếp được Phong Diệc Hàm, anh đứng vững đến không lui nửa phần.