Anh biết Phong Thánh đang khinh bỉ cái gì, anh bảo hộ Ương Ương nhiều năm như vậy, chỉ là muốn chờ cô lớn lên một chút lại theo đuổi cô.
Lại quá mấy tháng, cô liền hai mươi tuổi, anh liền có thể theo đuổi cô.
Nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới, Phong Thánh sẽ xông ra ở nửa đường, giết anh đến trở tay không kịp.
“Có sợ tôi không là chuyện của anh, tôi không quan tâm.” Phong Thánh đứng lên, không chút để ý đáp lại.
Liếc ngón trỏ Tô Phạm chỉ vào anh, anh đột nhiên ra tay bắt lấy cổ tay đối phương.
“Ư --” Tốc độ Phong Thánh quá nhanh lực đạo lại quá mạnh.
Nháy mắt Tô Phạm giống như bị người nắm tử huyệt, kêu lên một tiếng, cả người đều đau đến không dám nhúc nhích.
Phong Thánh mạnh mẽ xoay chuyển cổ tay Tô Phạm, chỉ ngón trỏ Tô Phạm giận chỉ anh về phía chính Tô Phạm.
“Tôi tới chỉ là muốn cảnh cáo anh.” Trong khoảnh khắc khí tràng cường đại của Phong Thánh liền bộc phát ra, ánh mắt lãnh lệ vạn phần, “Người của tôi, anh trêu chọc không nổi!”
“Người của anh?” Tô Phạm cố nén đau đớn trên cổ tay, hừ lạnh một tiếng, “Chưa chắc đâu!”
Cho dù Ương Ương chính miệng nói cô yêu Phong Thánh, anh cũng không cho rằng đó là lời nói thật lòng của cô.
Ương Ương không dám đối mặt anh, trốn đến toilet, chính là một chứng minh tốt nhất.
“Không phải tôi, chẳng lẽ là anh?” Phong Thánh cũng không tức giận, chỉ cuồng ngạo châm chọc nói.
Chỉ cần anh không buông tay, Tô Phạm vĩnh viễn không có cơ hội!
“Tôi và Ương Ương có cơ sở tình cảm mười mấy năm, cho dù anh có được thân thể cô ấy……”
Tô Phạm rõ ràng nhận thấy được, lực đạo Phong Thánh nắm trên cổ tay anh càng ngày càng nặng.
Anh âm thầm cắn răng, vẫn hoàn chỉnh nói xong lời nói như cũ: “Anh cho rằng anh có thể càng dễ dàng có được lòng cô ấy hơn tôi?”
Mắt lạnh của Phong Thánh càng lúc càng lãnh trầm.