Hiện tại Lạc Ương Ương đến nhìn cũng không liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái, nếu nhìn cũng không trả lời cô ta.
Ngữ khí mỉa mại kẹp dao giấu kiếm của Phong Diệc Hàm, thật sự làm cô không thích nổi.
Khi sắp đến Học Viện Điện Ảnh, tiếng chuông di động của Lạc Ương Ương vang lên.
Cô cầm lấy di động vừa nhìn, điện báo biểu hiện rõ ràng là ‘ Thánh hỗn đản ’.
“Alo.” Lạc Ương Ương vội vàng tiếp nhận điện thoại, cô hơi cúi đầu, thật cẩn thận quan sát Phong Ngật và Phong Diệc Hàm ở hàng phía trước.
Để ngừa chẳng may, không thể để cho bọn họ biết, cuộc điện thoại này là Phong Thánh gọi cho cô.
“Em còn chưa về nhà?” Tám giờ rưỡi tối, Phong Thánh còn ở trong văn phòng làm việc.
Anh gọi điện thoại về nhà trước, quản gia nói Lạc Ương Ương còn chưa có trở về, lúc này mới gọi vào di động Lạc Ương Ương.
“Anh ba chở tôi về trường học.” Lạc Ương Ương ám chỉ tình cảnh hiện tại của cô, nhắc nhở Phong Thánh đừng nói bậy.
Phong Thánh đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây: “Đơn độc ở cùng nó?”
“Không phải.” Lạc Ương Ương liếc nhìn chỗ cạnh tài xế, cái ót Phong Diệc Hàm.
Nếu không phải Phong Diệc Hàm đột nhiên xông ra, cô và Phong Ngật chính là đơn độc ở chung.
Nghe được không phải đơn độc ở bên nhau, Phong Thánh liền không lại truy hỏi nữa, chỉ trầm lạnh nhạt nói: “Em trở về trường học ở ký túc xá đi, đêm nay tôi tăng ca, không quay về.”
“À.” Nghe xong nửa câu đầu, Lạc Ương Ương còn nghĩ thầm, sao Phong Thánh đột nhiên đổi tính.
Sau khi nghe xong nửa câu, cô mới biết được, Phong Thánh vẫn là Phong Thánh kia, một cầm thú.
Đã nói anh không có khả năng vô duyên vô cớ, đột nhiên thả cô một đêm, hóa ra là muốn tăng ca.
Tăng ca tốt, tốt nhất một năm 365 ngày đều tăng ca không trở về nhà.
Lạc Ương Ương mới vừa cắt đứt điện thoại, Phong Diệc Hàm lại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt xinh đẹp nhìn cô hỏi: “Là anh hai gọi tới sao?”