“Còn có, về sau ra cửa muốn phải cột tóc lên.” Thấy Lạc Ương Ương lại muốn cúi đầu, Phong Thánh nâng cằm cô lại nâng mặt cô lên.
Mặt mày lãnh trầm của Phong Thánh khóa chặt, anh không đè nén được muốn giấu riếng vật nhỏ.
Để người đời không ai nhìn được cô, không nhìn thấy được vẻ đẹp của cô, để đời này của cô cũng chỉ thuộc về một mình anh.
“Đã biết.” Lạc Ương Ương lại không hiểu đầu óc Phong Thánh suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy anh có chút dong dài.
Đến tóc cô cũng phải quản, hiển nhiên là một thổ bá vương.
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương lại vùi về cổ anh, khóe miệng lãnh trầm của anh hơi mím lại.
Vật nhỏ vẫn luôn cọ ở hõm vai anh là muốn như thế nào?
Liền không muốn nhìn thấy mặt anh như vậy?
Nhưng tầm mắt anh lại không muốn rời khỏi mặt nhỏ của cô chút nào.
“Ngẩng đầu lên.” Phong Thánh đen mặt.
“Lại làm gì?” Lạc Ương Ương quả thực ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tất cả đều là bất mãn.
“Có phải em nên làm chút chuyện gì không?” Cánh tay Phong Thánh ôm vào sau thắt lưng Lạc Ương Ương, dùng sức siết một cái, để thân thể nhỏ của cô dán chặt chính mình.
“Làm cái gì?” Mắt to của Lạc Ương Ương vô tội mở to, không hiểu rõ Phong Thánh là đang ám chỉ cái gì.
Chuyện nên làm?
Có sao?
“……” Khuôn mặt đen trầm của Phong Thánh, cứ như vậy chóp mũi đối chóp mũi, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn Lạc Ương Ương.
“……” Lạc Ương Ương hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), cũng thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm anh như vậy, muốn từ trong ánh mắt của anh, nhìn ra chút gì đó.
Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nửa ngày, Lạc Ương Ương đột nhiên phụt một tiếng cười vui vẻ.