Nếu chỉ nhìn thấy một mình Phong Ngật, Phong Diệc Hàm tuyệt đối sẽ không chạy lên lầu.
Nhưng nhìn thấy Phong Ngật và Lạc Ương Ương cùng nhau ăn cơm, cô liền không bình tĩnh.
Lạc Ương Ương lừa gạt anh hai cô đến độ không trở về nhà, quyết không thể để anh ba lại ngã về phía trận doanh của Lạc Ương Ương.
“Anh là vừa lúc gặp được Ương Ương, chúng tôi mới cùng nhau ăn cơm, anh ba không có thiên vị.” Phong Ngật buồn cười nhéo cái mũi Phong Diệc Hàm.
Dù anh thiên vị, cũng nhất định đối với cô tốt nhất.
“Thật sự?” Phong Diệc Hàm vẫn là không quá tin tưởng.
Khẳng định là Lạc Ương Ương cố ý ngẫu nhiên gặp được anh ba.
Cô liền biết Lạc Ương Ương tâm kế nặng, đừng tưởng rằng lớn lên có vẻ mặt vô tội thanh thuần, là có thể lừa được cô.
“Anh ba đã lừa gạt em khi nào chưa?” Phong Ngật vẫn là vẻ mặt tươi cười ôn nhuận làm người như tắm mình trong gió xuân.
“Anh ba tốt nhất.” Phong Diệc Hàm vừa lòng nở rộ ra một nụ cười xinh đẹp, thân trên nghiêng một chút, đầu liền gối lên trên vai Phong Ngật.
Phong Diệc Hàm dựa vào bả vai Phong Ngật làm nũng, đôi mắt nhìn về phía Lạc Ương Ương, xác thật không có một chút thần sắc thân thiện nào.
Tiếp nhận được ánh mắt hơi ngoan độc của Phong Diệc Hàm, nháy mắt Lạc Ương Ương lập tức dời tầm mắt đi.
Vì sao Phong Diệc Hàm phải dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Thật là đáng sợ, giống như cô đoạt đi đồ vật rất quan trọng của cô ta.
Bữa cơm này, Lạc Ương Ương ăn đến mất hết vị giác, ăn cái gì cũng không có hương vị.
Vốn là chờ mong đơn độc ở chung với Phong Ngật, nhưng ở trong một câu lại một câu Phong Diệc Hàm làm nũng với Phong Ngật, tâm tình rơi xuống đáy cốc rồi.
Bữa cơm này, cô ăn xong trong toàn bộ hành trình Phong Ngật phối hợp chán ngấy với Phong Diệc Hàm.
Ngoại trừ Phong Ngật hỏi cô mấy câu, cô đều chưa nói lại một câu.
Cơm nước xong ra ngoài, Lạc Ương Ương liền muốn rời đi sớm một chút, không muốn đợi ở bên người Phong Ngật và Phong Diệc Hàm chút nào.