Lạc Ương Ương cũng là thật sự đói bụng, một ngụm một ngụm ăn hết, đầu cũng không nâng lên.
Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương ăn đến hăng say, còn gắp thịt bò trong hộp cơm của mình cho cô: “Ăn nhiều một chút.”
Vật nhỏ gầy như vậy, sao lại nuôi không mập chứ, không thấy có thêm lạng thịt nào.
Lạc Ương Ương ai đến cũng không cự tuyệt ăn hết toàn bộ thịt Phong Thánh gắp cho cô.
Cô buông hộp cơm, mới phát hiện trong túi còn có một hộp bánh kem nhỏ.
“Bánh kem!” Nháy mắt mắt to Lạc Ương Ương phóng xạ ra ánh sáng vạn trượng. Ma trảo liền duỗi về phía bánh kem nhỏ.
Lạc Ương Ương trông thấy liền thèm nhìn bánh kem nhỏ phủ kín hoa quả, thoạt nhìn bộ dáng rất mỹ vị.
“Anh quá xấu rồi! Vừa rồi sao không nói cho tôi biết có bánh kem ăn?” Lạc Ương Ương một tay cầm bánh kem, một tay vuốt bụng nhỏ phình phình, oán trách nhìn Phong Thánh.
Ăn đến quá căng, sớm biết có bánh kem, vừa rồi cô liền không đoạt thịt ăn với Phong Thánh.
“Cái bàn lớn như vậy, ai biết ánh mắt em không tốt chứ.” Phong Thánh cũng ăn uống no đủ, sau đó liền dựa ngã vào trên lưng sô pha, dáng ngồi bộc lộ hết khí phách dũng cảm.
“Rõ ràng là anh cố ý không lấy bánh kem ra.” Lạc Ương Ương mới vừa mở bánh kem ra, tiếng chuông di động của cô liền vang lên.
Di động cách Phong Thánh tương đối gần, anh thuận tay liền cầm tới đây.
Trong quá trình đưa cho Lạc Ương Ương, anh theo bản năng nhìn màn hình một chút, dãy số điện báo lại làm ánh mắt anh căng thẳng.
Lạc Ương Ương đang muốn nghe máy, tay còn chưa có đụng tới di động, Phong Thánh chuyển cổ tay một cái liền không đưa cho cô.
“Làm gì?” Vang lên không phải là di động của cô sao? Vì sao không cho cô nghe?
“Đây là ai?” Di động đối diện Lạc Ương Ương, Phong Thánh chỉ vào số di động không ghi chú tên họ trên màn hình.
Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm dãy số trên di động, sau khi nhìn hai lần, vô tội hỏi lại: “Sao tôi biết? Tôi không nhận ra dãy số này.”