Phong Thánh - tổng giám đốc Phong thị trên tin tức tài chính và kinh tế này, anh xem qua không ít, ngược lại hơi chút hiểu biết một ít.
Về phần Phong Hành, anh thật đúng là không hiểu biết.
“Ừ……” Lạc Ương Ương lại nghĩ tới lời của Phong Thánh, Phong Hành không phải là thứ tốt, “Nói như thế nào, tôi cũng không rõ lắm, tôi và Phong Hành không thân.”
Không hiểu biết cũng liền không có tư cách đánh giá, cô vẫn là đừng nói gạt Phao Phao thì tốt hơn.
“Anh ta nói anh ta là anh họ cô, anh trai của cô mà cô cũng không hiểu sao?” Phao Phao một ánh mắt không tin tưởng, cho rằng Lạc Ương Ương cố ý gạt anh.
Còn không thân?
Có hai anh em còn không thân sao?
Vui đùa cái gì vậy.
“Phao Phao, chẳng lẽ anh không phát hiện sao? Tuy rằng Phong Hành là anh họ tôi, nhưng anh ta họ Phong, tôi họ Lạc.” Lạc Ương Ương nghĩ cô phải dùng biện pháp gì, mới có thể làm Phao Phao rời khỏi lều trại này.
Hoặc là, dứt khoát một chút, trực tiếp đẩy anh ta ra?
“Aizz, hình như cũng đúng.” Trải qua nhắc nhở của Lạc Ương Ương, lúc này Phao Phao mới hậu tri hậu giác phát hiện vấn đề này, “Vì sao các người khác họ?”
“Bởi vì không có quan hệ huyết thống.” Trải qua vài giây suy tư, Lạc Ương Ương thật sự đẩy lưng Phao Phao, muốn giúp đẩy anh ta ra lều trại, “Ý tứ chính là, không phải anh em ruột.”
Cô vốn đang muốn dấu diếm một chút, quan hệ của cô và nhà họ Phong.
Kết quả Phong Hành đến phim trường lăn lộn một buổi trưa, cô muốn giấu cũng không giấu được.
“Có ý tứ gì? Cô có thể nói rõ ràng chút không?” Phao Phao ồn ào còn muốn hỏi, nào biết Lạc Ương Ương cứ như vậy đẩy anh ta ra.
Cô còn nhẫn tâm cảnh cáo anh: “Không cho phép tiến vào! Bằng không một phen kéo răng rắc anh!”
“……” Hai từ kéo và răng rắc này, Phao Phao nghe đến hạ thân căng thẳng.
Đặc biệt là ngữ khí nảy sinh ác độc của Lạc Ương Ương, anh sợ tới mức đôi tay che lại, chặt chẽ bảo vệ mệnh căn của chính mình.