Lời của Phong Thánh là nói với Giang Hải Phong, lại không bố thí liếc mắt nhìn Giang Hải Phong một cái.
Giọng nói không nhanh không chậm của anh, nghe vào lỗ tai Giang Hải Phong, lại giống như mang theo tính hủy diệt thật lớn trước khi tử vong.
Sợ hãi, ở một khắc này cường thế dâng lên từ sâu trong nội tâm của Giang Hải Phong.
Ánh mắt hắn ta mơ hồ, trên mặt lại đột nhiên cười cứng đờ, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Một người phụ nữ mà thôi, Phong Thánh, mày có cần phải như vậy không?”
Tay Phong Thánh khẽ vuốt khuôn mặt Lạc Ương Ương dừng một chút.
Có cần phải như vậy không?
Giang Hải Phong hỏi anh có cần phải như vậy không?
Không đợi Phong Thánh tự mình ra tay, khi Mã Phong nhìn thấy tay Phong Thánh đột nhiên ngừng lại, anh liền ngầm hiểu bước nhanh đi về phía trước một bước.
Bởi vì một cước lúc trước của Mã Phong, Giang Hải Phong vẫn còn té ngồi dưới đất chưa đứng dậy, anh lại tung một chân lên tàn nhẫn đá về phía Giang Hải Phong lần nữa.
“Á!”
Giang Hải Phong chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua từ bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, toàn bộ má phải lại đột nhiên tê rần.
Sức của đôi chân Mã Phong quá lớn quá mạnh, chỉ một cước Giang Hải Phong đã bị đá đến quỳ rạp trên mặt đất.
Sau khi đá ngã Giang Hải Phong xuống đất, Mã Phong còn chưa hết giận, chân trái vừa nhấc, dùng sức đạp lên trên mặt Giang Hải Phong còn quỳ rạp trên mặt đất.
“Ư……” Giang Hải Phong vừa định ngẩng đầu, lại bị dẫm đến càng dán chặt xuống mặt đất ẩm ướt.
Giang Hải Phong nằm nghiêng trên mặt đất, má trái kề sát mặt đất, má phải bị Mã Phong đạp dưới lòng bàn chân.
“Buông ra!” Đầu không thể động, nhưng đôi tay Giang Hải Phong còn có thể động, hắn ta nhanh chóng giơ súng lục M9 nắm chặt ở trong tay lên, họng súng chỉ thẳng Mã Phong.
Mã Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn họng súng chỉ vào chính mình, tầm mắt vừa chuyển lại dừng ở trên mặt dữ tợn của Giang Hải Phong.
Dưới chân anh dẫm đến càng dùng sức, một chân liền hung hăng áp chế Giang Hải Phong, không sợ hãi đối phương chỉ họng súng vào anh chút nào.