Một buổi sáng trời trong nắng ấm, nhà họ Phong.
Lạc Ương Ương ở trên ban công ngoài phòng ngủ, chân trái nâng lên cao cao đặt trên lan can ban công, đang lôi kéo gân cốt rèn luyện thân thể.
Phong Thánh đi ra từ ban công cách vách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chân cô đang mở rộng ra, mày lạnh lập tức hơi nhíu: “Em làm gì?”
“Rèn luyện.” Thân mình mềm mại của Lạc Ương Ương hơi cong eo, sau khi đôi tay chạm được mũi chân, chậm rãi ngồi dậy.
Cô cứng nhắc đứng dậy, liền nhìn thấy Phong Thánh đột nhiên chạy chậm vài bước, chạy về phía cô.
Sau đó, cô liền nhìn thấy thân thể Phong Thánh lại có thể cứ như vậy liền nhảy lên, đứng ở trên rào chắn ban công.
“Anh làm……” Cái gì?
Hai chữ phía sau, theo đôi mắt kinh ngạc trừng lớn của Lạc Ương Ương, tự động tiêu âm ở trong miệng cô.
Thiếu chút nữa mê mắt cô, trong gió nhẹ mát lạnh, cô lại có thể nhìn thấy Phong Thánh sừng sững ở bên kia ban công, còn chưa đến một giây, đột nhiên liền như hùng ưng giương cánh bay cao, dũng mãnh lại nhanh nhẹn vượt tới.
Chân thon dài của anh bỗng nhiên vượt một cái, cô còn chưa có nhìn thấy động tác của anh như thế nào, trong chớp mắt liền nhìn thấy anh đứng ở trên rào chắn ban công của cô bên này.
“……” Chân trái Lạc Ương Ương còn nâng cao lên đắp ở trên rào chắn, cô nhìn Phong Thánh đột nhiên tới gần, đứng trên hơn hai mét cao cao, trực tiếp khẽ nhếch miệng, giống như gặp quỷ nhìn anh.
Hai cái ban công, Phong Thánh cứ như vậy từ bên anh nhảy về phía bên cô?
Giây tiếp theo, Lạc Ương Ương phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu hồi chân trái nâng cao, chạy chậm chạy đến bên ban công.
Cô duỗi dài cổ đánh giá khoảng cách giữa hai cái ban công, ít nhất cũng hơn hai mét, cô nằm xuống, phải hai người như cô mới có thể đủ đến ban công đối diện.
Bọn họ ở là lầu ba, nhìn nhìn độ cao từ lầu ba đến mặt đất, ngã xuống không chết cũng đến gãy chân gãy tay gì đó, không thể nửa tàn phế.
“Phong Thánh! Anh không muốn sống nữa đúng không?” Lạc Ương Ương càng xem càng kinh hãi, đầu chợt ngửa, nhìn Phong Thánh còn đứng cao cao ở trên rào chắn, liền kích động nổi giận mắng.