Vưu Vưu liều chết kéo cô tới đập chứa nước, cô nghĩ chưa từng tới qua, đến xem một chút cũng không tồi liền đáp ứng rồi.
Hiện tại bóng đêm tối sầm, các cô ngồi dưới rừng cây ở sườn núi, sóng nước lớn tuôn xuống dưới chân núi liền lóng lánh an tĩnh.
Liếc mắt một cái nhìn lại, đập chứa nước một mảnh đen nhánh giống như cục diện đáng buồn, giống như cái gì ngã xuống đều có thể bị cắn nuốt hầu như không còn, tính hủy diệt mười phần.
Hơn nữa gió đêm hơi lạnh vừa thổi, nhìn dòng nước lớn từ trên xuống, quá dọa người.
“Thượng Nhất Nhiên đã có thể tới, vì sao em không thể tới? Tô Phạm anh đừng có kỳ thị giới tính.”
Nhìn thấy Thượng Nhất Nhiên cũng tới xem náo nhiệt, tự tin của Nguy Chỉ Đồng liền càng đủ, quay đầu liền ồn ào lên với Tô Phạm.
Cô ta kết luận, Tô Phạm sẽ không đuổi Thượng Nhất Nhiên trở về.
Tô Phạm muốn nói anh không có kỳ thị giới tính, anh chỉ là đơn thuần không muốn Nguy Chỉ Đồng đi theo phiền người, nhưng tầm mắt anh vừa chuyển nhìn về phía Lạc Ương Ương và Vưu Vưu, nói: “Để cô ta đi theo, hai người các em có ý kiến không?”
Cô ta trong miệng anh này, tự nhiên là chỉ Nguy Chỉ Đồng, dù sao anh là tới bồi Lạc Ương Ương và Vưu Vưu, ý kiến của các cô tương đối quan trọng.
Lạc Ương Ương và Vưu Vưu theo bản năng nhìn về phía đối phương, bóng đêm lại ảm đạm, hai người cũng đều từ trong mắt đối phương, thấy được một tia không muốn.
Nhưng mà.
Nguy Chỉ Đồng đứng ở trước mặt các cô, bảo các cô giáp mặt cự tuyệt như thế nào.
“Cậu nói.” Vưu Vưu hơi xấu hổ nói, liền dùng khuỷu tay khẽ chạm Lạc Ương Ương một chút.
“……” Mặt Lạc Ương Ương cũng hơi cứng đờ lên, cô vừa định bảo Vưu Vưu quyết định.
Vưu Vưu này vừa mở miệng, những người khác đều nhìn về phía Lạc Ương Ương, khóe miệng Lạc Ương Ương hơi cười xấu hổ cứng đờ.
“Nếu không…… Nếu không……” Nếu không liền cùng nhau đi, Nguy Chỉ Đồng đang nhìn cô đấy, nếu nói đuổi đối phương đi thì cô nói không nên lời.